Phải lòng bạn nhảy ngoài công viên, tôi đẩy gia đình vào cảnh tan vỡ
Tôi đã nhận ra điều đó quá muộn.
Chồng tôi quanh năm suốt tháng đi làm xa nhà, một năm anh ấy về được vài lần. Tôi ở nhà chăm con và nội trợ.
Được cái công việc của chồng tôi rất tốt. Anh ấy thường xuyên ở nước ngoài nên đến đâu cũng mua quà mang về cho vợ con. Trong cách nhìn của người ngoài, tôi rất sướng. Chỉ có tôi biết cảnh có chồng nhưng quanh năm đơn độc thực sự là như thế nào. Tôi sống như vậy từ trẻ nên cảm giác cô đơn đó càng lớn hơn, vật chất nào cũng không xoa dịu nổi.
Kể từ khi con gái vào đại học, tôi càng nhàn rỗi không có nhiều chuyện để làm. Cuộc sống của tôi trở nên rất đơn điệu. Nấu ăn dọn dẹp xong, tôi một mình ở nhà ủ rũ. Gọi cho con gái nói chuyện được vài câu là nó cúp máy vì sắp đi với bạn, sắp tới giờ lên lớp... Để cuộc sống của mình nhiều màu sắc hơn, tôi đăng ký tham gia một câu lạc bộ khiêu vũ ngoài trời. Hầu hết những người cùng khiêu vũ ở tầm hoặc hơn tuổi tôi, họ đều có cùng sở thích.
Tôi gặp người đàn ông đó ở đây. Anh ấy có một người con trai hơn con gái tôi vài tuổi, nhưng anh ấy thì hơn tôi khá nhiều. Trước anh ấy cũng là người bận rộn, nhưng kể từ khi con cái có thể tự kiếm tiền, anh ấy đã quyết định nghỉ ngơi, tham gia các hoạt động mà anh ấy thích.
Đó là một người đàn ông xuất sắc trong mọi lĩnh vực mà anh ấy tham gia, kể cả khiêu vũ. Ở câu lạc bộ, anh ấy giống như một ngôi sao, ai cũng muốn được khiêu vũ cùng anh ấy. Tôi cảm thấy vinh dự khi thường xuyên được anh ấy bảo nhảy cùng, được anh ấy chỉ cho nên bước đi như thế nào cho đẹp, cho uyển chuyển.
Dần dần trong lòng tôi có anh ấy. Khi khiêu vũ tay trong tay, tôi giống như người đang trên mây. Và rồi chúng tôi đã cùng nhau đi quá giới hạn, mọi việc không chỉ dừng lại ở khiêu vũ.
Chúng tôi biết rằng đang có hai gia đình phía sau mình. Cả hai chúng tôi đều không có ý định ly hôn nên chỉ ngấm ngầm phát triển thứ tình yêu đầy cám dỗ đó trong nhau. Tôi rất cẩn thận, chỉ gặp người tình ngoài khách sạn và không liên lạc với anh ấy khi chồng tôi ở nước ngoài về. Nhưng không hiểu bằng cách nào, tôi vẫn bị lộ. Trong cơn thịnh nộ, chồng tôi đã gọi con về, đệ đơn ly hôn.
Ở tuổi này, lẽ ra tôi được hưởng phúc nhìn con trưởng thành lớn khôn, cùng chồng tận hưởng những ngày tháng nhàn nhã còn lại do đã làm việc chăm chỉ nửa đời người (chồng tôi cũng có ý định sẽ chuyển giao công việc ở nước ngoài cho người kế nhiệm, anh ấy chỉ lo các vấn đề trong nước và sẽ ở nhà). Không ai ngờ rằng tôi lại làm ra những điều như vậy và phá hủy tất cả. Tôi vô cùng xấu hổ.
Tình yêu là thứ tô điểm đẹp đẽ ở tuổi thanh xuân, nhưng lại là liều thuốc độc hại ở một độ tuổi khác nếu trao nó sai trái. Tôi thật dại dột khi đánh đổi một phút hạnh phúc đổi lấy cuối đời đau khổ khi không còn chồng con đứng về phía mình, người tình thì vẫn còn gia đình của anh ấy. Tôi biết phải làm sao khi chồng không tha thứ cho mình?
Khánh kiệt kinh tế, tôi mang bán vàng cưới rồi 'ngượng chín mặt' khi ông chủ tiệm vàng nghiêm mặt...
Tôi mệt mỏi quá, không ngờ chồng vẫn chứng nào tật ấy. Bây giờ chẳng biết đào đâu ra tiền, tôi cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ nữa. Tôi nên làm gì vào lúc này đây?
Thấy chồng bỏ thang máy đi thang bộ, vợ theo dõi rồi ngỡ ngàng khi thấy đứa bé anh đón...
Tôi cũng không can thiệp vào nữa, dù sao tôi vẫn tôn trọng chồng. Thế rồi đợt này dịch, công ty của tôi cho ở nhà làm việc, tôi mới phát hiện một chuyện rất lạ.
Thấy hôm nào mẹ chồng cũng đòi ăn trứng luộc dầm nước mắm, dâu trẻ thắc mắc rồi 'bật khóc'...
Mẹ chồng em thật thà lắm, bà bảo do các con chẳng có tiền, mẹ lên thì thêm miệng ăn nên sợ bọn em tốn kém.
Coi thường chồng nghèo, vợ trẻ đòi ly hôn và tròn mắt với 12 chiếc túi đựng tiền anh giấu...
Vì vậy mọi người ạ, đã là vợ chồng, khi không thể tin tưởng và hỗ trợ nhau thì tốt nhất hãy giữ lại lòng chung thủy. Với người như vợ tôi, dù có quyết định lại 100 lần, tôi vẫn lựa chọn ly hôn.