Mình, hắn và bạn ý là nhóm bạn thân với nhau. Mình học với hắn từ thời còn bé tí và trong mình luôn tồn tại một tình cảm với hắn. Đến khi bạn ý xuất hiện, chúng mình thành nhóm 3 đứa chơi với nhau, có thể nói là rất vui vẻ. Mình vẫn thích hắn nhưng luôn giữ nó ở trong lòng như vậy. Nhóm 3 đứa cứ thế chơi với nhau cho đến cấp 3, hắn và bạn ý yêu nhau. Mình từ đó hạn chế chơi với hắn cũng ít chơi cùng bạn ý nữa.

Lên đại học, họ cứ thế yêu nhau. Mình cố quên tình cảm ấy, cố gắng yêu những người khác, trải qua vài ba mối tình, rồi thì cũng chẳng đến đâu, nhưng cũng giúp mình không còn nhớ nhiều về hắn.

Tưởng như mình đã quên đi, nhưng rồi một ngày hắn lại tâm sự với mình chuyện tình cảm của họ, rằng bạn ý vô tâm, rằng bạn ý không còn tình cảm với hắn, rằng hắn là người duy nhất đang cố gắng duy trì mối quan hệ ấy, rằng hắn mệt mỏi và quá chán với việc chỉ còn hắn cố gắng.

Mình chỉ biết động viên, rằng cố chút nữa thôi rồi mọi chuyện sẽ ổn, rằng ai yêu lâu rồi cùng thế. Hắn rủ mình đi nhậu, hai đứa cứ tâm sự những chuyện trên trời dưới biển. Hắn nói hắn yêu mình trước khi yêu bạn ý, nhưng bạn ý lại tỏ tình với hắn, và hắn không thể từ chối. Hắn lại nói rằng ước gì mình mới là người yêu hắn.
Mình đã yếu đuối thú nhận rằng mình thích hắn, rằng mình đã thầm thương hắn từ cái thời còn bé xíu. Rồi hai đứa đã làm chuyện ấy ngày hôm đó.

Ảnh minh họa

Sau hôm đó, mình day dứt, mình có lỗi và thấy hối hận vô cùng, nhưng mình lại không thể kiếm chế được cái suy nghĩ rằng hắn đáng ra phải là của mình, rằng bạn ý đã cướp hắn khỏi mình, mình chẳng phải là tiểu tam gì cả.

Và mình với hắn đến giờ, vẫn duy trì cái mối quan hệ lén lút ấy, thi thoảng lại hẹn nhau để tâm sự và làm chuyện ấy.

Hôm valentine, hắn và bạn ý đi hẹn hò. Mình ngồi nhà và viết lên những dòng này với cảm giác như mình đang bị lừa bởi chính hắn. Hắn dường như chỉ muốn thỏa mãn cái cảm giác mới lạ từ mình. Cũng chẳng có gì chắc rằng hắn yêu mình. Hắn vẫn sẽ lấy bạn ấy, và coi mình như một món đồ chơi mà hắn cần khi thiếu thốn.
Mình vẫn biết, mình cứ luôn cảm nhận được điều ấy, nhưng mình cứ vẫn vùi đầu vào mối quan hệ mà bản thân biết rằng nếu mà bị lộ ra thì cuộc sống của mình sẽ tan biến. Cảm giác mỗi khi bên hắn, mình được quan tâm, được thỏa mãn cái cảm giác mà mình luôn cần suốt thời gian qua. Mình dường như quên đi cả thế giới, quên mất mình là ai mỗi khi bên hắn.

Viết những dòng này, không phải để tìm kiếm sự đồng tình, sẵn sàng nghe những lời chửi mắng, để mình sáng mắt ra, để mình vượt qua được cái cảm xúc đáng ghét này. Mình chẳng thế tâm sự nó với ai, cũng chẳng thể làm gì khác. Cuộc sống này đôi khi khiến mình chỉ muốn đâm vào đâu đó, để quên đi hắn, để quên đi những sai lầm mà mình đã làm ra, mà không thể.

Nguồn: MXH