Lần đầu đến nhà bạn trai, chị gái anh hỏi câu này khiến tôi xấu hổ
Tôi năm nay 26 tuổi, là nhân viên văn phòng bình thường. Vì gia cảnh khó khăn, tôi cố gắng học hành tốt nhất có thể để có việc làm ổn định sau khi ra trường.
Tôi từng có một mối tình thuở sinh viên, nhưng nó đã kết thúc khi tôi gặp Hùng, là người yêu của tôi hiện tại.
So với người yêu cũ, Hùng đúng là hơn hẳn về mọi mặt, đặc biệt là hoàn cảnh gia đình khá giàu có. Nhiều bạn bè quen biết chỉ trích tôi sống thực dụng, "tham phú phụ bần", vì tiền mà sẵn sàng dứt bỏ mối tình kéo dài suốt thuở sinh viên nồng đượm.
Nhưng tôi nghĩ tôi còn trẻ, tôi có cơ hội lựa chọn thì tại sao không chọn người có thể cho tôi tương lai tốt hơn.
Như hầu hết gia đình giàu có khác, bố mẹ anh không thích tôi. Họ cho rằng, hai gia đình không "môn đăng hộ đối". Họ nghĩ "gió tầng nào gặp mây tầng ấy" mà tôi thì không xứng với anh.
Thật may, bạn trai tôi là người có chính kiến, bản lĩnh. Một mặt, anh ra sức thuyết phục mọi người trong nhà để bảo vệ tình yêu. Mặt khác, anh hết lời động viên tôi vì tình yêu, đừng để ý đến những định kiến của người khác.
Tất nhiên, tôi chỉ cần có anh đứng cạnh bên sẽ sẵn sàng chống lại cả thế giới.
Dần dần, có vẻ như "trời không chịu đất thì đất chịu trời", bố mẹ anh không quyết liệt phản đối như thời gian đầu nữa.
Mẹ anh nói với anh: "Bố mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con. Nhưng cuộc đời của con, hôn nhân của con, con tự chọn, tự có trách nhiệm với lựa chọn của mình".
Khi anh nói lại với tôi những điều ấy, tôi thực sự mừng đến rơi nước mắt.
Vài hôm trước, nhà anh tổ chức sinh nhật cho cháu (con chị gái). Anh bảo tôi đến tham dự, coi như cơ hội làm quen dần với gia đình anh.
Bữa tiệc sinh nhật không đông, chủ yếu là người nhà và vài vị khách thân thiết của anh chị. Mặc dù rất ngại, tôi nghĩ đây là cơ hội để tôi gần gũi hơn với người nhà anh nên tôi đã nhận lời.
Trước sự có mặt của tôi, bố mẹ và anh chị không niềm nở, nhưng cũng không đến nỗi quá lạnh nhạt. Họ coi tôi như bạn của anh, không có thái độ gì đặc biệt.
Lúc mọi người dùng xong bữa tối, chị gái anh nhờ tôi vào phòng riêng bê giúp chị chiếc bánh sinh nhật ra phòng khách. Tôi thấy chị nhờ cũng nhiệt tình làm theo.
Sau màn đốt nến, hát chúc mừng sinh nhật, mọi người bắt đầu cùng ăn bánh ngọt và chuyện trò. Bỗng chị gái anh từ trong phòng ra, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Chị bảo, lúc nãy chị để phong bì có 20 triệu đồng ở trên bàn trong phòng, nhưng giờ lại không thấy. Đó là số tiền của công đoàn công ty, chị rút ra để chi tiền Tết thiếu nhi cho con em cán bộ công nhân viên.
Không khí đang vui vẻ bỗng nhiên chùng xuống. Ai nấy đều bảo chị nhớ lại xem có cất ở chỗ khác mà quên hay không. Chị khẳng định, lúc nãy đi làm về chị để ở bàn trang điểm trong phòng để tối chia từng phong bì một, chắc chắn không để chỗ nào khác.
Im lặng một lúc như nghĩ ngợi, chị nhìn tôi hỏi: "Từ tối giờ chỉ có chị và em vào phòng. Lúc nãy em vào lấy bánh ra giúp chị, em có nhìn thấy phong bì chị để trên bàn không?".
Câu hỏi của chị bạn trai khiến tôi hết sức bất ngờ và lúng túng. Tôi nhớ lại mình đi vào phòng, thấy hộp bánh đặt trên bàn trang điểm thì bê ra, thật sự không nhìn quanh, cũng không để ý trên bàn có những gì. Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời, bối rối đến mức không biết nói gì lúc đó.
Chị gái anh lại quay vào trong, miệng lẩm bẩm đủ to cho mọi người cùng nghe thấy: "Lạ thật, thế cuối cùng là tiền nó có cánh bay đi mất hay sao nhỉ?".
Mọi người bắt đầu xì xào vì sự cố bất ngờ này. Mẹ anh nhìn tôi, ánh mắt không mấy thiện cảm. Bạn trai tôi nhận ra điều đó liền trấn an: "Chị gái anh chỉ hỏi thế thôi, không có ý gì đâu, em đừng bận tâm".
Thế nhưng, làm sao tôi lại không bận tâm được. Tiền chị ấy để trong phòng mà bị mất. Hôm đó, tôi lại vào phòng của chị để bê bánh sinh nhật ra. Ngoài tôi là người lạ, không có ai khác vào phòng. Chị không nghi ngờ tôi thì nghi ngờ ai?
Ngay cả cái cách chị ấy nhìn và hỏi tôi, cả ánh nhìn của mẹ anh dành cho tôi đều cho thấy họ nghi ngờ tôi là thủ phạm. Lý do họ nghi ngờ tôi chỉ có thể là vì tôi nghèo.
Sau bữa sinh nhật đó, tôi luôn nghĩ ngợi về số tiền chị gái anh bị mất. Tôi có hỏi vặn vẹo anh về việc có phải mọi người nghi ngờ tôi lấy tiền hay không?
Bạn trai tôi thật thà trả lời: "Đúng là chị gái anh có nghi ngờ em. Vì hôm đó, ngoài chị ấy, chỉ có em vào phòng. Số tiền dĩ nhiên không tự nhiên mà biến mất được. Nhưng 'cây ngay không sợ chết đứng', việc em không làm, nghĩ ngợi gì cho mệt".
Tôi xâu chuỗi lại mọi việc, có cảm giác như chị gái anh cố tình vu oan cho tôi. Chị ấy nhờ tôi vào phòng riêng, kêu mất tiền, trước mặt quan khách tra vấn tôi.
Hành động ấy không khác nào cố tình gieo tiếng xấu cho tôi để tôi mất mặt, xấu hổ. Là vì họ không thích tôi nên cố tình bày trò làm vậy hay là họ mất tiền và nghi ngờ tôi lấy thật?
Từ khi sự việc xảy ra, tôi suy nghĩ rất nhiều, không biết nên làm thế nào cho đúng. Nếu tôi cứ "cố đấm ăn xôi", sau này có về làm dâu nhà họ liệu có sống yên ổn hạnh phúc được không?
Còn nếu tôi từ bỏ cuộc tình này thì tôi lại thấy không cam lòng, không đáng.
Mẹ chồng lên chăm ở cữ, nàng dâu đưa cho cái giường xếp và cách xử lý của anh chồng...
Như người khác thì vợ tôi phải biết trân trọng mẹ, đằng này, cô ấy liên tục đòi hỏi và cáu kỉnh mỗi khi mẹ làm gì trái ý. Đợt này sinh con, ỷ mình mệt mỏi nên vợ tôi càng quá đáng. Mỗi lần tôi phân tích, cô ấy lại đòi ly hôn.
Trời mưa to bỗng nghe tiếng đập cửa uỳnh uỳnh, mẹ đơn thân tưởng kẻ trộm nhưng vừa mở cửa...
Tôi nghĩ, một người phụ nữ như mình cũng xứng đáng gặp được người đàn ông tốt như vậy sao?
Thấy chồng lưu tên mình lạ lẫm trong danh bạ, vợ căm hận và 'phản công' bằng một kế hoạch...
Sau khi có tiền và được phẫu thuật, sức khoẻ mẹ chồng tôi đã ổn định. Bà còn cảm kích vì tôi đã đứng ra lo liệu tất cả, còn chồng bây giờ cũng đối xử khác hẳn với tôi. Vì thế mọi người ạ, muốn không bị chồng đánh giá thấp thì đừng bao giờ phụ thuộc vào anh ta.
Nửa đêm thư ký của chồng gọi đi 'họp gấp', vợ bám theo rồi âm thầm gọi một cuộc điện...
Lâu nay tôi vẫn đinh ninh thư ký của chồng mình là đàn ông. Hôm vừa rồi đến công ty, tôi phát hiện anh mới đổi thư ký được 2 tháng. Đã vậy, trông họ còn rất ăn ý với nhau. Ngay từ lúc ấy, tôi đã có linh cảm chẳng lành.