Chưa bao giờ tôi cảm thấy tuyệt vọng như lúc này. Tôi và vợ mới kết hôn được gần một năm, mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ. Vậy mà bây giờ, tôi lại phải chịu cú sốc quá lớn này.

Sau khi kết hôn, chúng tôi có tích cóp mua được căn nhà. Dù được bố mẹ hai bên hỗ trợ nhưng vẫn còn nợ gần một nửa. Nghĩ mình còn trẻ, lại chưa phải vướng bận con nhỏ nên tôi dành rất nhiều thời gian cho công việc.

Vợ tôi là người lãng mạn. Cô ấy rất thích chồng quan tâm, chăm sóc, nhưng khổ một nỗi, muốn tôi kiếm nhiều tiền thì cô ấy phải chấp nhận thiệt thòi. Đằng này lần nào tôi đi công tác, vợ cũng hờn ghen vô cớ.

Ảnh minh họa: Internet

Vợ tôi có tính trẻ con. Mỗi lần giận hờn, cô ấy lại gọi cho tôi cả chục điện thoại. Có đợt tôi phải tăng ca ở cơ quan đến 12 giờ đêm, cô ấy nói mình bị đau bụng ra máu (lúc ấy vợ tôi mới bắt đầu có thai). Thế là tôi bỏ hết công việc để về nhà. Cuối cùng khi về đến nhà thì thấy vợ vẫn bình thường. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy chỉ bình thản nói mình chỉ trêu đùa chứ không bị sao hết.

Sau lần ấy, vợ cũng "dọa" tôi thêm vài lần nữa. Đợt này tôi đi công tác ở tỉnh. Vì đối tác có việc nên chúng tôi buộc phải đẩy cuộc họp vào buổi tối. 8 giờ tối, vợ gọi cho tôi. Không thấy tôi nghe máy, cô ấy gọi thêm 17 cuộc nữa. Còn tôi sợ ảnh hưởng đến buổi họp nên tắt máy. Lát sau chúng tôi đi ăn, tôi say rượu nên chẳng mở khoá điện thoại nữa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mở điện thoại lên mới tá hỏa thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Gọi cho vợ không được, tôi gọi cho mẹ thì được biết cô ấy đi khám thai về muộn, trên đường về không may bị người ta tông trúng. Con của chúng tôi không giữ được, còn vợ tôi thì đa chấn thương và phải phẫu thuật. 

Ảnh minh họa: Internet

Giờ phút này, vợ tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, có lúc còn xoa bụng và thủ thỉ nói chuyện với con. Còn tôi thì ân hận quá. Nếu tôi chở vợ đi khám thai thì đã chẳng có cớ sự này. Có lẽ nào vì tôi đã quá tham công tiếc việc nên mới đẩy gia đình đến tấn bi kịch này không? Tôi nên làm gì để an ủi vợ vào lúc này đây?