Họ hàng nhà chồng khăn gói đến 'ăn dầm nằm dề' nhiều tháng trời, vợ nhẫn nhịn tung ra chiêu cực hiểm để đuổi khéo, sáng nay ai nấy vội vã đòi về
Khi vợ chồng tôi kết hôn, chúng tôi có ra ở trọ một thời gian. Lúc ấy chúng tôi sống trong phòng trọ ọp ẹp, bí bách nên không ai nhờ vả đến. Sau này bố mẹ tôi thấy con gái phải chịu khổ nên cho 500 triệu để mua nhà. Số còn lại, tôi bán vàng cộng với tiền tiết kiệm để mua căn chung cư 57 mét vuông.
Kể từ ngày vợ chồng tôi mua được nhà, nhà chồng tôi bắt đầu hay nhờ vả. Khi thì lên khám bệnh, lúc lại đến chơi. Thật ra nếu đó là anh em ruột của chồng hay bố mẹ chồng thì tôi không nói làm gì. Đằng này đến người họ hàng xa lắc lơ cũng đến nhà tôi để ở nhà.
Có đợt chú chồng tôi lên khám bệnh, bị bệnh ốm cả tháng trời nhưng tôi vẫn cơm nước tươm tất, không kêu ca câu nào. Thậm chí đến bữa chú về, tôi còn mua đồ để chú ấy mang về quê làm quà. Có lẽ vì tôi ăn ở hết lòng nên nhà chồng mới được nước lấn tới.
Tháng trước, mấy người em họ bên nhà chồng tôi đến. Họ nói là lên để xin việc, đợi khi nào kiếm được chỗ ở ổn định sẽ đi khỏi nhà tôi. Nhưng rồi công việc đã có, họ vẫn tiếp tục ăn dầm ở dề trong nhà tôi. Một người đã đành, đằng này đến 4 người. Chưa nói đến tiền ăn uống, chỉ riêng tiền phí đóng cho ban quản lý chung cư cũng ngốn của tôi không ít tiền.
Tôi đã nói với chồng, bảo anh lựa lời nói với mấy đứa em. Vậy mà chồng tôi cứ ngại ngần hết lần này đến lần khác. Tối qua, tôi quyết phải dựng lên một màn kịch để đuổi khéo họ.
Gần đến giờ đi ngủ, tôi giả vờ vô tình nói: “Các chú ở trong phòng đó, tối nhớ phải đóng cửa cẩn thận. Nhà này vợ chồng anh chị mua lại. Người chủ cũ ngày xưa thắt cổ trong cái phòng ấy nên người ta mới bán rẻ cho”. Nghe tôi nói, mấy chú ấy sợ xanh mặt.
Được đà, tối qua tôi cứ đứng bên ngoài gõ cửa. Em họ chồng tôi ở trong cứ gọi với ra: “Chị ơi, chị gọi em à”. Không nghe tôi trả lời nhưng tiếng gõ cửa vẫn dồn dập, các chú ấy càng sợ. Sáng nay chưa kịp ăn sáng, mấy người em chồng của tôi đã vội vã xin về. Còn bảo từ nay có cho tiền cũng không dám ở phòng đó nữa.
Tôi biết mình làm thế là hơi quá. Nhưng không như vậy, sao trị được mấy người vô duyên bên nhà chồng, phải không mọi người?
Khánh kiệt kinh tế, tôi mang bán vàng cưới rồi 'ngượng chín mặt' khi ông chủ tiệm vàng nghiêm mặt...
Tôi mệt mỏi quá, không ngờ chồng vẫn chứng nào tật ấy. Bây giờ chẳng biết đào đâu ra tiền, tôi cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ nữa. Tôi nên làm gì vào lúc này đây?
Thấy chồng bỏ thang máy đi thang bộ, vợ theo dõi rồi ngỡ ngàng khi thấy đứa bé anh đón...
Tôi cũng không can thiệp vào nữa, dù sao tôi vẫn tôn trọng chồng. Thế rồi đợt này dịch, công ty của tôi cho ở nhà làm việc, tôi mới phát hiện một chuyện rất lạ.
Thấy hôm nào mẹ chồng cũng đòi ăn trứng luộc dầm nước mắm, dâu trẻ thắc mắc rồi 'bật khóc'...
Mẹ chồng em thật thà lắm, bà bảo do các con chẳng có tiền, mẹ lên thì thêm miệng ăn nên sợ bọn em tốn kém.
Coi thường chồng nghèo, vợ trẻ đòi ly hôn và tròn mắt với 12 chiếc túi đựng tiền anh giấu...
Vì vậy mọi người ạ, đã là vợ chồng, khi không thể tin tưởng và hỗ trợ nhau thì tốt nhất hãy giữ lại lòng chung thủy. Với người như vợ tôi, dù có quyết định lại 100 lần, tôi vẫn lựa chọn ly hôn.