Tôi 23 tuổi, thu nhập tầm 11 triệu/tháng, ngoài các chi phí ăn ở và gửi tiền về cho ba mẹ thì còn dư một ít, dự vài tháng tới thu nhập sẽ tăng lên, 2-3 năm nữa có số vốn nhỏ để làm ăn. Tôi quen anh được 5 năm và chuẩn bị kết hôn trong năm nay, có điều tôi lăn tăn quá.

Anh 30 tuổi, đang học và sống ở nước ngoài, chúng tôi vượt qua bao sóng gió, khoảng cách để đến được với nhau, tuy quen xa nhưng hai đứa đều chưa làm điều gì có lỗi với nhau, cả hai tin tưởng và kết quả là lên lịch cưới cuối năm nay. Anh thật thà, chăm lo làm ăn, có ý chí, mặc dù vừa học vừa làm nhưng anh cũng gop góp được hơn một tỷ, số tiền đó anh đã về quê xây nhà. Nhà anh vốn rất nghèo, mọi thứ có được ngày hôm nay là cũng nhờ anh. Anh xây nhà cho ba mẹ cũng để đó sau này vợ chồng về sống. Mẹ tôi rất tin tưởng anh, nói tôi quen anh mẹ an tâm. Anh rất tốt nhưng gia đình anh làm tôi hơi phân vân một chút.

Ảnh minh họa

Thứ nhất, tôi có về nhà anh chơi trước đám hỏi, chào ba mẹ thì mọi người cũng vui vẻ chào lại. Anh ở xa về nên ngồi trò chuyện cùng anh em, tôi ngồi chỗ khác để anh nói chuyện đàn ông. Mẹ anh cũng không hỏi thăm gì tôi, ngồi nói chuyện chung bàn kia, không ai hỏi thăm tôi làm gì, công việc ra sao, lâu lâu anh có liếc sang nhìn tôi. Sau đó có mấy anh chị bà con bên chồng hỏi đôi câu rồi thôi. Tự nhiên tôi thấy buồn nhưng bản tính vốn vô tư nên bỏ qua. Tôi không biết mình buồn là đúng hay sai, nhưng nghĩ lại lúc trước chị dâu về nhà mẹ tôi hỏi thăm, mời uống nước nhiệt tình lắm. 

Lần thứ hai là sau đám hỏi, tôi lại xuống nhà anh chơi, lần này anh tổ chức tiệc nhỏ để chia tay gia đình. Tôi xuống từ sớm để đi chợ, phụ nấu nướng, chị chồng về trễ vì có việc nhà cửa, ăn xong chỉ mình tôi rửa bát, anh thấy vậy nên xuống phụ, rồi lại rửa thêm tăng hai, tăng ba. Mẹ anh có kêu tôi nghỉ ngơi đi để tí mẹ rửa, nhưng tôi rửa cho xong tất, có sự hỗ trợ của anh nên cũng vui vui, nhưng thấy chạnh lòng và luôn tự hỏi tại sao chị anh không phụ mình? Anh bảo: "Đây là nhà anh, sau này của vợ chồng mình, nhà mình mình làm, em xem chị như khách xuống nhà chơi, bỏ qua đi". Tôi về nói với mẹ, mẹ cũng bảo thế nên tôi không nghĩ ngợi gì nhiều.

Tôi vốn vô tư, mọi chuyện đều muốn êm đẹp để cho qua nhưng lần này hơi khó xử, suy nghĩ vậy không biết có thực dụng quá không. Trước khi cưới quê tôi có tục cho cô dâu tiền gọi là nạp tài để sắm sửa về nhà chồng, ở quê tôi trung bình nhà nào tệ cũng ít nhất 10 triệu, nhưng tôi khá bất ngờ bên chồng cho ít hơn số đó. Mẹ tôi dặn người ta cho bao nhiêu mình lấy bấy nhiêu, quan trọng tình cảm và đừng đòi hỏi. Tôi vẫn cảm thấy tủi vì bản thân học cao, lương khá, nhưng số tiền đó còn thua cả một đứa con gái bình thường dưới quê tôi. Chồng lo đóng học phí của anh, đi làm ít lại, tôi có hỏi vậy sau khi cưới xong, tiền đâu mà đóng học phí cho tôi? Anh nói là mượn mẹ anh, sau này qua làm trả lại. Tôi cũng có khoản tiết kiệm riêng cho mình chứ không phải phụ thuộc chồng hoàn toàn. Có phải tôi hơi thực dụng không? Tôi thừa nhận mình còn trẻ, chưa trải đời nhiều, suy nghĩ đôi khi lệch lạc nên mong được mọi người cho lời khuyên chân thành.