Đàn bà đủ yêu thì giữ, đủ buồn thì buông
Khổ tâm nhất với đàn bà khi yêu là lúc biết sự rạn nứt trong lòng mình mà vẫn không nỡ buông tay. Đứng giữa cuộc tình, nỗi buồn mình chịu nhiều hơn niềm vui, nước mắt mình rơi nhiều hơn những nụ cười. Biết rằng càng yêu, tương lai càng mịt mờ không biết đến đâu nhưng lại không thể dứt bỏ người mình từng thương yêu.
Tôi từng nghĩ chị gái mình có một mối tình đẹp. Chị và anh ấy quen nhau tính đến thời điểm này là tròn tám năm. Tám năm - một khoảng thời gian rất dài với một tình yêu. Họ vẫn yêu nhau, vẫn bên nhau nhưng không hiểu sao họ vẫn không làm đám cưới. Thấy chị lớn tuổi, ba mẹ cũng hối thúc hoài. Tôi cũng hay hỏi chị nhưng đáp lại chị thở dài: “Mình là con gái, một mình chị đâu thể quyết định được em".
Mấy năm trước, chị cũng rất háo hức khi ngồi nói với tôi về đám cưới của mình. Chị sẽ mặc váy cô dâu màu trắng, tay cầm bó hồng rực rỡ nắm tay anh bước vào lễ đường. Sự háo hức đó, qua năm tháng cứ nguội lạnh dần. Yêu nhau những tám năm nhưng anh ấy chưa bao giờ nói với chị về đám cưới, về những kế hoạch tương lai của mình. Anh bảo trên vai anh còn gánh nặng gia đình, còn rất nhiều thứ phải lo. Kết hôn bây giờ, anh sợ không lo cho chị được cuộc sống đủ đầy. Các em của anh còn đi học, chúng trông chờ vào đồng lương viên chức ít ỏi của anh để ăn học. Anh bảo, đợi anh vài năm nữa.
Thanh xuân con gái qua nhanh như một cái chớp mắt. Ba mươi tuổi, đàn ông đang bước vào thời kì sung mãn nhất còn với phụ nữ, ba mươi đã thấy tuổi trẻ ở phía sau lưng. Chị tôi yêu anh đến quên mình, nhưng sau bao nhiêu năm chị thấy tình yêu của mình dần đi vào ngõ cụt. Bạn bè của chị ai cũng lên xe hoa, rồi có con bồng con bế. Thỉnh thoảng ngồi với bạn bè, ai cũng hỏi khi nào cưới chị cười mà nghe lòng mình xát muối. Chính chị cũng luôn muốn biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
Quen nhau lâu quá, chị cảm thấy chán. Những lần gặp gỡ vô vị, nhạt nhẽo dần dần. Hỏi anh rằng dự tính khi nào cưới, anh vẫn luôn trả lời: “Cho anh thêm thời gian”. Chị gào lên: “Cho anh thời gian vậy ai cho em thời gian?”. Thanh xuân của chị sắp trôi qua mất rồi, chị vẫn mòn mỏi đợi chờ một cái kết có hậu cho cuộc tình này.
Nhiều lần chị muốn buông tay nhưng chỉ nghĩ đến thôi lại trào nước mắt. Tám năm đâu phải khoảng thời gian ngắn. Bao nhiêu tình yêu, bao hi vọng chị đã đặt hết nơi anh. Ở tuổi ba mươi, chị ngại đặt bắt đầu một mối quan hệ mới, ngại yêu đương và hò hẹn với bất kì ai. Bởi thế, chị và anh cứ lặng lẽ bên nhau trong sự mệt mỏi và chờ đợi.
Hôm qua, ba mẹ tôi gọi chị lại ngồi nói chuyện. Ba bảo chị định đợi đến bao giờ đây? Chị cắn răng đến ứa máu. Đêm đó tôi thấy chị khóc rất nhiều. Tôi bảo chị: “Nếu một người đàn ông thật sự thương chị sẽ không làm như anh ta. Sẽ cố gắng để chị hạnh phúc chứ không phải ngại khó, ngại khổ như thế. Vả lại, chị lớn rồi, quen nhau vài năm nữa lúc đó anh ta có người mới còn chị khác nào một bà cô già không ai dám rước. Sao chị cứ tự giày vò mình như thế?”.
Đàn bà, đủ yêu thì giữ, đủ buồn thì buông tay. Không mong muốn mình gặp được một người đàn ông tài giỏi, giàu có chỉ mong người đó đủ yêu thương, đủ mạnh mẽ để cho mình dựa vào. Đàn ông, đến lời hứa hạnh phúc còn không hứa nổi huống gì đến thực hiện lời nói ấy. Đàn bà, đừng để thanh xuân trôi theo những mối tình tuyệt vọng, không có hồi kết như thế này!
Đau buồn vì chồng gặp tai nạn qua đời, không ngờ người phụ nữ dắt thêm đứa con nói những...
Nỗi đau này chưa xong nỗi đau khác ập đến khiến đầu óc tôi rối lên chẳng nghĩ được gì...
Nghi ngờ chồng có quỹ đen, tôi lén lút trữ của cải cho bản thân mình, nào ngờ ngày đọc...
Khi đưa tang chồng xong, đọc xong những dòng chữ đó thì mắt tôi đã nhòa đi, nước mắt chảy...
Lâm bệnh nặng, chồng xin vợ cho gặp nhân tình lần cuối, nào ngờ phản ứng của ả bồ khiến...
Song cách đây vài tháng, Thành phát hiện bị suy thận độ 4. Tình trạng sức khỏe mỗi ngày một...
Gọi cả gia đình đi bắt gian, đến tới nơi mở cửa ra, tôi và bố đứng hình trước cảnh...
Kỳ thực, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của gia đình tôi không hòa hợp, thậm chí là...