Chồng đi công tác, tôi suýt ngất lịm khi thấy người đàn ông lạ nằm trên giường, biết được lý do còn 'sốc nặng' hơn
Tôi và chồng vừa lấy nhau thì ra ở riêng liền. Chúng tôi được bố mẹ hai bên cho một phần tiền mua chung cư, còn lại thì cả hai cố gắng dành dụm trả góp dần. Cuộc sống hôn nhân ở riêng khá thoải mái, tôi rất hài lòng.
Thời gian gần đây, chồng tôi thường phải đi công tác, còn tôi thì đi làm về khá muộn. Cả hai vợ chồng đều bận rộn kiếm tiền. Chồng tôi bảo cố gắng một thời gian rồi cả hai sẽ có nhiều thời gian dành cho nhau hơn.
Một hôm, tôi tăng ca ở công ty về trễ. Cả người mệt nhoài đau nhức, tôi vội vàng vào nhà, lười biếng vứt túi xách, thay bộ đồ ngủ rồi vệ sinh cá nhân, lên giường ngủ ngay. Ở có một mình nên tôi cũng lười bật đèn lên. Đến khi lật chăn lên, vừa nằm xuống thì tôi hoảng hồn nhảy khỏi giường. Tôi hét lên thất thanh vì kinh sợ, vội bật đèn lên. Dưới chăn là một người đàn ông lạ đang ngủ, anh ta cởi trần như đang ở nhà mình.
Nghe tiếng hét của tôi, người đàn ông kia hỏi với giọng ngái ngủ: “Ai đó?”. Tôi tức giận hỏi vì sao anh ta lại ngủ trong nhà tôi? Anh ta nheo mắt nhìn rõ tôi rồi hỏi tôi có phải là vợ của Thuận không? (Thuận là tên chồng của tôi). Sau đó anh ta nói mình là bạn từ nhỏ của chồng tôi, gần đây mới trở về nước. Hóa ra, chồng tôi cho anh ta về đây để ở nhờ.
Tôi tức giận gọi cho chồng thì anh nói vì nhà tôi có hai phòng ngủ nên anh cho bạn ở nhờ 1 tuần, vì anh có ơn với người ta, không thể từ chối được. Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được, ơn nghĩa gì chứ, chẳng lẽ anh không thấy lo khi để vợ ở chung với một gã đàn ông xa lạ hay sao? Là vì anh quá tin tưởng vợ hay bạn đây? Hơn nữa, anh cũng không hề nói trước với vợ một tiếng, một chút tôn trọng vợ cũng không có sao?
Suốt đêm đó, tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi luôn cảm thấy bất an khi có một người đàn ông lạ ngủ ở phòng bên cạnh. Mấy ngày sau đó, người bạn kia của chồng tôi luôn liếc mắt nhìn tôi, thậm chí còn cố lại gần bắt chuyện, đụng chạm tôi. Sợ quá, tôi trốn luôn về nhà mẹ đẻ. Bao giờ chồng về, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Rõ ràng là chồng tôi quá đáng đúng không? Ai đời như anh ấy, lại không nghĩ cho vợ mà cứ lo cho bạn như thế!
Khánh kiệt kinh tế, tôi mang bán vàng cưới rồi 'ngượng chín mặt' khi ông chủ tiệm vàng nghiêm mặt...
Tôi mệt mỏi quá, không ngờ chồng vẫn chứng nào tật ấy. Bây giờ chẳng biết đào đâu ra tiền, tôi cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ nữa. Tôi nên làm gì vào lúc này đây?
Thấy chồng bỏ thang máy đi thang bộ, vợ theo dõi rồi ngỡ ngàng khi thấy đứa bé anh đón...
Tôi cũng không can thiệp vào nữa, dù sao tôi vẫn tôn trọng chồng. Thế rồi đợt này dịch, công ty của tôi cho ở nhà làm việc, tôi mới phát hiện một chuyện rất lạ.
Thấy hôm nào mẹ chồng cũng đòi ăn trứng luộc dầm nước mắm, dâu trẻ thắc mắc rồi 'bật khóc'...
Mẹ chồng em thật thà lắm, bà bảo do các con chẳng có tiền, mẹ lên thì thêm miệng ăn nên sợ bọn em tốn kém.
Coi thường chồng nghèo, vợ trẻ đòi ly hôn và tròn mắt với 12 chiếc túi đựng tiền anh giấu...
Vì vậy mọi người ạ, đã là vợ chồng, khi không thể tin tưởng và hỗ trợ nhau thì tốt nhất hãy giữ lại lòng chung thủy. Với người như vợ tôi, dù có quyết định lại 100 lần, tôi vẫn lựa chọn ly hôn.