Trai làng vào thế hệ tôi cũng đã lấy vợ, hoặc không thì họ sẽ để mắt đến các cô gái trẻ hơn chứ không ai buồn ngó đến tôi.
Mấy năm trước tôi ở nhà với bố mẹ, các cụ cứ thở vắn than dài khi chưa thấy con gái lấy chồng. Rồi các cụ nhờ người mai mối, tìm hết người này đến người khác để gá cho tôi. Nhưng những mối được giới thiệu tôi không ưng mối nào. Không phải tôi kén chọn đâu, mà thật sự là họ, người thì đến nhìn tôi theo kiểu ánh mắt của kẻ "chiếu trên" chịu tới coi mắt là đã rón tay làm phúc, người thì tính khí xét nét hơn cả đàn bà, người bỏ vợ lại có cả con riêng. Lúc ấy tôi nghĩ thôi thì số mình hẩm hiu, muộn duyên, nhưng đâm đầu lấy đại mà không hạnh phúc thì ở một mình có khi còn sướng hơn gấp bội.
Bố mẹ trách tôi kỹ tính nên càng thúc ép. Áp lực quá, tôi nhờ người tìm cho công việc trên thành phố, đỡ phải đi ra đi vào đụng độ với bố mẹ. Tôi đi làm giúp việc, lương tháng cũng 6-7 triệu chưa kể thưởng. Tiền ăn uống không mất, tôi lại chẳng tiêu gì đến tiền, nên để ra được cũng một khoản sau một hai năm đi làm, có tiền gửi về nhà cho bố mẹ.
Bố mẹ tôi đều phấn khởi hơn nhưng nỗi lo con gái ế chồng vẫn canh cánh trong lòng. Tôi đi làm trên này, tuy là đã ra khỏi lũy tre làng nhưng vẫn chỉ suốt ngày ở trong nhà chủ, chẳng đi đến đâu, chẳng gặp gỡ ai, nên vẫn không có thêm mối quan hệ nào cả.
Thế rồi hàng xóm ngay bên nhà chủ tôi đang giúp việc lại có một người đàn ông tuổi đã 55. Ông ấy có 2 đứa con, lớn cả rồi, vợ thì mất sớm, mình ông ấy bao nhiêu năm gà trống nuôi con. Các con ông ấy đều là những đứa trẻ biết nghĩ và thương bố. Chúng cũng hay gặp tôi lúc đi ra đi vào. Thấy tôi chăm chỉ hiền lành, hai đứa trẻ bên ấy có ý vun vào cho tôi với bố của chúng. Đứa con gái út còn mấy lần nói đùa với tôi "hay chị lấy bố của em đi, sau này em đi lấy chồng còn có người chăm sóc, làm bạn với bố".
Mấy lần bác chủ nhà cũng hỏi tôi là thấy chú Cường nhà bên cạnh thế nào. Nhà chú ấy đánh tiếng muốn để tôi về bầu bạn với chú khi tuổi già, nếu tôi không chê thì bác chủ sẽ giúp tôi và chú ấy tiến xa hơn. Tôi thấy chú Cường tốt tính, thân thiện, hay đỡ đần hàng xóm, nhưng trước giờ chưa từng nhìn chú ấy theo cách nhìn một người đàn ông mình có thể lấy làm chồng.
Từ hôm bác chủ nhà nói chuyện tôi lại đâm băn khoăn. Tôi 28, 29 rồi, cũng chẳng còn nhiều thời gian mà kén chọn. Ngặt nỗi chú ấy nhiều tuổi quá, hơn cả tuổi bố tôi (bố tôi có 52).
Tôi có nên gật đầu với mối duyên này? Nếu tôi đồng ý, chú ấy đưa tôi ra phường làm thủ tục kết hôn đàng hoàng, tôi về sống cùng họ như một thành viên gia đình, các con của chú cũng rất quý mến tôi. Nhưng tôi còn phân vân quá…