Gia đình chồng tôi khá hoàn cảnh. Chồng tôi lớn lên mà không có bàn tay chăm sóc của mẹ. Ngày ấy do quá nghèo, mẹ chồng tôi đã bỏ đi theo người đàn ông khác, để lại bố anh, một mình gà trống nuôi con.
Đi được 3 năm thì mẹ chồng tôi quay về và xin được hàn gắn. Nhẹ dạ cả tin, bố gật đầu. Để rồi chỉ hai tuần sau, mẹ lại ra đi và cuỗm sạch toàn bộ tiền tiết kiệm. Kể từ đó, chồng tôi bắt đầu căm hận mẹ, anh thề dù có thế nào cũng không bao giờ gặp lại bà.
Sau hôm đó, tôi rất lăn tăn. Nhưng chuyện quá khứ đều đã qua, tôi không muốn mình cũng bị cuốn vào nên đã chủ động hẹn gặp mặt. Cuộc gặp kéo dài hơn 3 tiếng. Tôi nghe hết câu chuyện của mẹ chồng mới biết bây giờ bà cũng cô đơn một mình, không chồng không con. Bản thân lại xấu hổ với chồng con cũ nên không dám ra mặt. Thấy mẹ chồng cũng hoàn cảnh, kể từ đó, tôi vẫn giấu chồng giữ liên lạc.
Cách đây hơn một tuần, bố chồng tôi đột quỵ và không qua khỏi. Tang gia bố rối nên tôi không báo được cho mẹ chồng. Hôm qua tranh thủ chồng đi làm, tôi gọi điện nói với mẹ chồng. Một lúc sau thì bà đến, còn khóc nức nở khi thắp hương cho bố chồng tôi. Hai mẹ con đang nói chuyện trong phòng thì đột nhiên chồng tôi về, chẳng có cách nào khác, mẹ đành chui xuống gầm giường
Không ngờ chồng tôi tinh mắt phát hiện ra. Anh lật tung giường lên vì nghĩ tôi ngoại tình. Để rồi khi chạm mặt mẹ, anh quỳ xuống bật khóc nức nở: "Tại sao bà lại quay về? Bà có lỗi với bố con tôi, bà không xứng". Mẹ chồng tôi cũng đầm đìa nước mắt, cầu xin con tha thứ.
Câu chuyện ngày hôm qua vẫn chưa được giải quyết. Cả đêm, chồng tôi cứ đi ra lại đi vào. Tôi hiểu anh đang không biết phải làm thế nào. Bây giờ tôi là người đứng giữa, phải làm sao mới có thể hàn gắn hai mẹ con họ đây?