Có lẽ đối với 1 người đàn ông, nỗi đau và nỗi nhục lớn nhất đó là không giữ được vợ mình. Chiều chuộng, nâng niu cô ấy hết mực nhưng cuối cùng đổi lại vẫn là sự phản bội trắng trợn không hơn.
Tôi và vợ kết hôn đã được hơn 2 năm nhưng chưa có con. Vợ tôi nói cô ấy chưa muốn sinh con sớm, chúng tôi đều còn trẻ cả. Cô ấy cần thêm thời gian để phấn đấu sự nghiệp và hưởng thụ sự tự do trước khi quay cuồng với cuộc sống bỉm sữa. Tôi thấy vợ nói đúng nên vui vẻ chấp nhận mặc dù bản thân tôi thì muốn có con lắm rồi.
Cuộc sống vợ chồng son của chúng tôi cứ thế êm đềm trôi đi. Tôi rất chiều vợ, chẳng hề bắt cô ấy phải nấu nướng, làm việc nhà hàng ngày. Cô ấy thích thì làm, không thích thì chúng tôi ra quán ăn hoặc tôi sẽ chủ động đảm nhiệm. Vợ tôi còn thường xuyên đi sớm về muộn vì công việc nên mang tiếng đã cưới nhau nhưng thực ra chúng tôi không khác gì khi còn hẹn hò là mấy.
Nhìn gia đình nhà người ta quây quần ấm cúng bên nhau sau 1 ngày làm việc mệt nhọc khiến tôi thèm lắm. Ảnh minh họa
Thú thực trong lòng tôi khá buồn, nhiều tối về nhà thấy bếp núc, nhà cửa vắng lặng, lạnh ngắt mà chạnh lòng. Nhìn gia đình nhà người ta quây quần ấm cúng bên nhau sau 1 ngày làm việc mệt nhọc khiến tôi thèm lắm. Nhưng biết làm sao được khi tôi đã hứa với vợ sẽ tạo điều kiện hết mức cho cô ấy phát triển sự nghiệp.
Tuần trước, đột nhiên vợ tôi lại xin nghỉ làm vào giữa tuần rồi bảo muốn về bên nhà thăm mẹ. Thấy cô ấy sầu muộn, tôi lo lắng hỏi tình hình sức khỏe của mẹ vợ. Tôi còn muốn nghỉ 1 ngày đưa cô ấy về nhưng vợ từ chối, giải thích rằng bà chỉ ốm thông thường thôi. Có điều lâu rồi vợ không về thăm nhà nên cô ấy thấy nhớ mẹ. Nghe vợ nói thế tôi cũng từ bỏ ý định, nhủ thầm cuối tuần sẽ sang thăm mẹ vợ sau.
Cô ấy vừa sang nhà đẻ hôm trước thì hôm sau mấy chị em đồng nghiệp trong công ty tôi hồ hởi rủ nhau đi thăm nữ đồng nghiệp mới sinh con. Tôi là đàn ông đi thăm người đẻ thật sự khá ngại, vài lần trước tôi đều rủ vợ đi cùng nhưng nghĩ đến vợ không có nhà, tôi đành đi theo mọi người luôn.
Tôi không bao giờ có thể ngờ nổi, ở khoa sản bệnh viện tôi lại gặp được vợ mình. Cô ấy đi từ 1 phòng bệnh ra, trên tay cầm tập giấy tờ, cúi gằm mặt bước đi, có vẻ đang rất vội vã. Tôi vừa nhận ra là vợ mình, đưa tay giữ cô ấy lại định hỏi thăm, trong lòng lúc ấy chỉ nghĩ vợ đưa mẹ đến khám.
Ai ngờ được vợ giật mình đánh rơi mấy tờ giấy trên tay. Tôi cúi xuống nhặt hộ vợ, vừa kịp lướt qua mấy dòng chữ ghi trên bệnh án thì vợ hốt hoảng giật lại. Nhớ đến nội dung trên tờ giấy, nhìn lên khuôn mặt xanh xao, phờ phạc của vợ, trong lòng tôi như có một thứ gì đó sụp đổ, vỡ nát tan tành. Vợ tôi vào bệnh viện phá thai!
Tôi cúi xuống nhặt hộ vợ, vừa kịp lướt qua mấy dòng chữ ghi trên bệnh án thì vợ hốt hoảng giật lại. Ảnh minh họa
Lúc ấy tôi chẳng còn suy nghĩ được điều gì nữa, một mạch kéo vợ ra ngoài nói chuyện. Tại sao vợ lại mang thai trong khi chúng tôi vẫn dùng biện pháp tránh thai đều đặn? À, có thể có ngoại lệ lắm chứ nhỉ? Vậy vợ tôi bỏ đứa con đi vì công việc ư? Cô ấy nhẫn tâm tới mức ấy hay thực sự đứa bé không phải con tôi?
Tôi nhìn vợ chằm chằm đợi câu trả lời của cô ấy. Có lẽ ánh mắt của tôi lúc ấy quá đáng sợ nên vợ run rẩy khai hết toàn bộ mọi chuyện. Hóa ra cô ấy gặp lại người yêu cũ, tình xưa bùng cháy và họ đã có 1 khoảng thời gian mặn nồng ngắn ngủi. Sau khi phát hiện mang thai, vợ tôi mới thảng thốt nhận ra lỗi lầm của mình bèn quyết định bỏ thai để quay về toàn tâm toàn ý với tôi.
Cô ấy khóc lóc níu tay tôi cầu xin tha thứ. Cô ấy bảo sẽ làm mọi thứ tôi muốn, chỉ mong tôi bỏ qua cho cô ấy sự ngu dại lần này.
Nhìn vợ khóc đến kiệt sức, cô ấy lại vừa bỏ thai cả người chẳng còn chút sức sống nào, lòng tôi nhói đau, thương vợ và cũng thương cả chính bản thân mình. Tha thứ cho cô ấy ư? Đơn giản thôi nhưng nỗi đau trong lòng tôi thì ai có thể làm nó biến mất như chưa bao giờ tồn tại?