Suốt hơn 15 năm, Liên một người phụ nữ bình thường vẫn sống bên cạnh Phong người chồng khuyết tật của mình trong một căn lều nhỏ dựng bên vỉa hè. Nhiều người nhìn vào cảnh đó chắc hẳn đều cho rằng cuộc hôn nhân ấy nghèo khổ và bần túng. Có lẽ cái suy nghĩ ấy cũng không phải quá kinh ngạc vì ở cái thời buổi xã hội mà đồng tiền được coi là thống trị đến mức nhiều người chấp nhận lấy chồng già đại gia để hưởng thụ cuộc sống giàu sang, hay thậm chí là bỏ bạn trai yêu đến 5 năm chỉ vì anh ta có mỗi con xe số rách nát là tài sản lớn nhất.
Vậy nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại vì dù sống trong cảnh nghèo kiết xác nhưng hai vợ chồng Phong và Liên vẫn luôn tràn ngập tiếng cười, hay nói đúng ra là ta vẫn gọi "một túp lều tranh hai trái tim vàng" là có thật. Ngày đó cả Phong và Liên đều là dân tỉnh lẻ ở miền quê nghèo lên thành phố mưu sinh, gia tài lớn nhất của Phong lúc đó không phải là chiếc xe máy mà chỉ là một tiệm sửa xe đạp nhỏ nằm bên vỉa hè.
Còn Liên là một cô gái quê đi bán vé số dạo, duyên số đưa đẩy hai người đến với nhau khi một lần trời mưa to Liên vào xin túp lều của Phong để trú....và cứ thế hai người qua lại và nảy sinh tình cảm với nhau. Thế mới nói ngày đó yêu đương chất phác và giản dị làm sao.
Thú thật thì Phong có tình cảm với Liên ngay từ lúc đầu gặp mặt vì anh thấy Liên khuôn mặt dễ thương, giọng nhỏ nhẹ đã vậy thi thoảng còn mua cho anh ổ bánh mỳ, chai nước, vậy nhưng nhìn cảnh mình nghèo khổ lại thêm bị di chứng chất độc da cam từ nhỏ nên bị liệt một chân sợ Liên chê nên anh không dám mở lời yêu. Vậy nhưng thương cảnh Liên bán vé số nắng mưa khổ sở, lại thêm cảnh đã 30 tuổi nên Phong cũng muốn có người vợ bầu bạn sớm tối để cùng nhau vượt qua khó khăn. Và rồi Phong quyết định tỏ tình với Liên, nói là tỏ tình nhưng đúng ra thì anh hỏi một câu rất bâng quơ.
- Anh chỉ có mỗi căn lều này vừa là nhà vừa là tiệm sửa xe, nếu em chưa có chồng mà không chê thì có thể cùng anh về xây dựng gia đình sinh con đẻ cái. Anh hứa sẽ chăm sóc cho em.
Cứ tưởng Liên sẽ từ chối, ai dè cô gật đầu cười tủm tỉm. Nhiều người nhìn vào ai cũng lắc đầu bảo Liên dại vì cô có thể tìm một người đàn ông bình thường hơn để lấy làm chồng còn được nương tựa, chứ cưới một người khuyết tật như Phong thì khổ lại càng thêm khổ. Vậy nhưng Liên lại không suy nghĩ như vậy, khi nhìn Phong, người đàn ông khuyết tật cứ lui thủi một mình trong túp lều lê đôi nạng lộc cộc đi xin đừng thùng nước về nấu cơm nên cô thương lắm.Và thế là hai người quyết định về sống với nhau dù không có đám cưới hoành tráng hay phòng tân hôn đẹp đẽ, mà thậm chí ngược lại thì túp lều của vợ chồng son chỉ rộng chừng 4 m, sâu 2 m nằm ngay trên vỉa hè.
Đêm tân hôn Phong kê một ván gỗ nhỏ làm chỗ ngủ cho hai vợ chồng, nhìn cảnh đó anh thương Liên lắm vì nghĩ cô tủi thân đến nhường nào.
- Nói là giường ngủ thì hơi quá, nhưng đây là chỗ tử tế nhất anh làm được cho em rồi. Đêm còn có chuột nữa...thậm chí nếu mưa còn bị dột nên em đừng có sợ nhé.
- Có gì mà sợ chứ? Mua dột thì mình lấy thau hứng nước. Chuột thì mình đuổi đi là được mà, giờ em là vợ anh rồi...sướng khổ gì em cũng sẽ không than vãn.
Nghe được những lời Liên nói mà Phong cảm động rớt nước mắt, có lẽ người đàn ông đã 30 năm sống cô đơn một mình nay có người phụ nữ trong nhà cùng mình chăm sóc khiến anh sung sướng không tả nổi. Cứ thế cuộc sống bình dị của vợ chồng Liên trôi qua khi Phong kiếm những đồng tiền ít ỏi qua việc bơm vá xe, còn Liên cơm nước sớm tối cho chồng. Nhiều hôm ế khách hai vợ chồng gặm bánh mỳ uống nước lọc nhưng cả hai vẫn yêu thương nhau không một lời oán trách. Nhiều người đi qua nhìn vào túp lều nhỏ dựng bên vỉa hè ai cũng tò mò vì không hiểu tại sao dù khó khăn thiếu thốn như vậy nhưng tiếng cười luôn phát ra giòn giã đến hạnh phúc.
Cứ thế 15 năm qua vợ chồng Liên và Phong vẫn sống hạnh phúc yêu thương lẫn nhau, và túp lều của hai người đã có thêm 2 cậu con trai và một cô công chúa nhỏ xinh xắn. Thêm người nhưng chỗ ở không chật mà chỉ thêm tiếng cười hạnh phúc mà thôi, nhiều lúc nhìn quãng thời gian trôi qua mà Phong không dám tin cuộc đời mình vẫn còn Liên bên cạnh.
- Có bao giờ em hối hận vì lấy một người đàn ông như anh không? Người đàn ông mà suốt 10 năm qua vẫn chẳng cho em cuộc sống sung sướng.
- Em hối hận lắm....nhưng là hối hận vì không làm vợ anh sớm hơn thôi. Anh đã cho em 3 đứa con, cho em một mái ấm gia đình và hơn hết là một người chồng có trách nhiệm....thế là đã quá nhiều rồi. Dù có 10 năm, 20 năm nữa thì em vẫn không hối hận
Thế đấy, trong khi nhiều người tin rằng hôn nhân bền vững phải được xây trên nhà lầu, đi xe hơi tiền đô đầy túi thì có lẽ cuộc hôn nhân của vợ chồng Phong và Liên là minh chứng cho việc nghèo vật chất chứ không nghèo tình cảm. Có lẽ khi đọc về câu chuyện này nhiều người sẽ có những suy nghĩ khác nhau...vậy nhưng dù thế nào thì hãy yêu và tin tưởng vào tình yêu ấy. Khổ hay sướng đều do mỗi suy nghĩ mà ra....đừng để sống trong nhung lụa nhưng lại thèm khát hạnh phúc gia đình...