Trong mắt mọi người, chồng tôi là người tử tế và điềm đạm. Từ ngày lấy anh, tôi chưa bao giờ nghe ai chê bai chồng mình. Anh chỉnh tề ở bên ngoài, về nhà lại trở thành người chồng thương vợ yêu con.
Tin tưởng chồng tuyệt đối nên tôi nào ngờ được chuyện chồng ngoại tình. Cô bạn thân của tôi thấy tôi khóc lóc chẳng làm được gì, bèn tìm ra chỗ ở của người đàn bà kia rồi kéo tôi đi. Ban đầu tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao cũng còn là vợ chồng. Nhưng tôi vẫn tò mò, rốt cuộc chồng tôi đang mê mẩn người phụ nữ thế nào?
Chồng tôi thuê một căn chung cư xa xỉ cho bồ ở. Khi chúng tôi đến nơi, cô ả hoảng sợ định trú thân trong phòng ngủ. Nhưng sao có thể thoát khỏi cô bạn của tôi. Thế là ba người đàn bà bắt đầu to tiếng trong căn phòng ngủ vẫn còn vương vãi quần áo của chồng tôi.
Người đàn bà này không hiền lành, vẫn điêu ngoa, đanh đá nghĩ mình đúng trước mặt tôi. Bạn tôi tức quá, muốn vung tay mà tôi không đồng ý. Bạn tôi muốn xé hết quần áo của ả. Cô ta đúng là kiểu thích ăn diện, xem quần áo đắt tiền không khác gì sinh mạng. Thấy bạn tôi tiến đến tủ quần áo thì bắt đầu hoảng loạn.
Những gì tôi thấy sau đó làm tôi lặng người. Từ tay bạn tôi lôi ra chỉ vài bộ váy sang trọng đắt tiền, còn lại là vô số đồ lót, váy ngủ gợi cảm đến bỏng mắt.
Tôi là người phụ nữ đơn thuần, giản dị trong cách ăn mặc. Tôi còn nhớ ngày đầu mới gặp nhau, chồng tôi còn ngẩn ngơ nói rằng anh chưa từng gặp qua người phụ nữ trong sáng như tôi.
Trong chuyện giường chiếu, tôi vẫn là lần đầu cùng chồng, thế nào cũng ngại ngùng, dù đã lấy nhau bao năm. Quần áo của tôi cũng chẳng đắt tiền, dù đồ lót cũng đơn giản không màu mè. Có lần bạn tôi thấy thế còn trách tôi không biết mặc đồ gợi cảm giữ chồng. Lúc đó tôi đã nói thế nào nhỉ, chính là: “Anh ấy không phải dạng người thế đâu!”.
Giờ thì tôi thấy mình thật buồn cười, không phải gì chứ, đó không phải thuộc về dạng người, mà là bản chất của đàn ông. Có trách chính là trách tôi chẳng biết gì, hận chồng phản bội một, giận mình mười!
Sau đó mấy ngày, cô bạn của tôi an ủi, dẫu tôi có đẹp hơn thì anh ta vẫn ngoại tình với gái trẻ hấp dẫn, chẳng khác gì nhau. Tôi đã nghĩ thông suốt sau nhiều ngày, chợt nhận ra khác nhau chứ. Nếu hôm đó tôi đến nhà nhân tình với bộ dạng rực rỡ và tự tin nhất, tôi có thể ném vào mặt cô ta một câu như: “Bà đây cái gì cũng không thiếu, dư mỗi ông chồng đê hèn, cũng không ngại cho em!”
Đằng này, lúc đó tôi còn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen chẳng có gì nổi bật. Tôi còn cảm thán chiếc váy điệu đà ả bồ mặc thật đẹp. Tôi còn ngượng ngùng chột dạ khi thấy cả một tủ đồ lót nóng bỏng kia. Tôi nhìn thấu những điều chồng có lẽ đã âm thầm khát khao từ lâu, chỉ là chưa từng để tôi biết. Tôi thua không phải vì một ông chồng ngoại tình, mà là thua vì đã không trở thành một người đàn bà có chồng đủ thông minh để giữ mình hấp dẫn, để dẫu có bị phản bội cũng không thấy tiếc.
Nhưng tôi vẫn ly hôn chồng, không đắn đo cũng không muốn cứu vãn. Dù tôi có thiếu sót thế nào, cũng không thể chấp nhận người chồng phản bội vợ vì mê đắm sắc dục bên ngoài. Vì đối với anh ta, thứ khó kiểm soát dưới đũng quần còn quan trọng hơn chữ nhân chữ nghĩa...