Tôi làm công nhân xây dựng ở một công ty. Tháng nào tôi cũng theo công trình nên hay vắng nhà. Vợ tôi tên Huyền làm giáo viên mầm non. Thu nhập hai vợ chồng cũng đủ trang trải cuộc sống và tích lũy cho tương lai các con.
Chồng đi vắng nên việc nhà cửa, con cái một tay Huyền chăm sóc. 5 năm hôn nhân tôi đi biền biệt, mỗi tháng chỉ về thăm vợ con vài ngày nhưng cô ấy chưa bao giờ nề hà, kêu ca lấy nửa lời.
Biết chồng vất vả, Huyền lúc nào cũng động viên nhắc nhở tôi giữ sức khỏe. Lên thăm chồng, thấy tôi ăn uống đạm bạc, kham khổ, ở trong khu lán tạm, Huyền đều khóc vì xót xa. Cô ấy còn làm ruốc, lạc và đồ ăn khô gửi lên.
Huyền thuộc mẫu phụ nữ gia đình, sống hết lòng vì chồng con. Ngày còn là sinh viên, cô ấy từ chối những lời tán tỉnh của các chàng trai con nhà khá giả để đến với anh công nhân như tôi.
Nhìn người phụ nữ mình yêu thương vất vả, nhan sắc phôi pha, tôi thường hay trách chính bản thân mình kém cỏi vì vậy tôi lao vào làm như con thiêu thân.
Trên công trình, tôi cố gắng tránh xa rượu chè, bài bạc, tích góp từng đồng gửi về cho Huyền. Giám đốc công ty thấy tôi chịu khó, làm năng suất nên tạo điều kiện, công trình này gần xong là bố trí tôi sang các dự án khác.
Xa cách là vậy nhưng tình cảm hai vợ chồng vẫn luôn đong đầy. Tối đến Huyền nhắn tin cho chồng với bao lời lẽ nhung nhớ, yêu thương.
Cuối tuần vừa rồi, sinh nhật vợ, tôi xin nghỉ phép 5 ngày về quê, tổ chức tiệc kỷ niệm cùng vợ con. Thứ Bảy vợ vẫn đi làm, tôi gọi hai con dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa rồi bố con ra chợ mua đồ về chuẩn bị cho bữa tối, tạo bất ngờ cho cô ấy.
Hai đứa trẻ thích thú, ríu rít nói chuyện, cười đùa. Bên các con, lòng tôi thấy ấm áp, hạnh phúc vô ngần. Trong lúc bố lúi húi trong bếp, cu Đức - con trai lên 4 tuổi của tôi, bất ngờ chạy vào hỏi: “Tối chú Hùng có sang không bố? Hôm qua, chú mua bánh ga tô tặng mẹ”.
Hùng là hàng xóm nhà tôi. Anh ta còn độc thân, nổi tiếng là kẻ trăng hoa. Thời gian trước, Hùng yêu một vài cô, dẫn về nhà sinh hoạt như vợ chồng nhưng dăm bữa, nửa tháng lại chia tay.
Tôi có lối sống lành mạnh, ít va chạm nên không thích giao lưu với Hùng. Thỉnh thoảng gặp ngoài đường cũng chỉ gật đầu chào xã giao cho phải phép.
Dạo gần đây, tôi về nhà, không còn nghe bà con xì xào chuyện anh ta yêu đương lăng nhăng nữa, thay vào đó sau giờ làm là ở nhà, ít khi ra ngoài chơi bời.
Tôi hỏi các con Hùng hay sang nhà giúp vợ tôi việc gì. Cu Đức nhanh nhẩu: “Chú sang sửa máy giặt, vòi nước, còn ăn cơm với ba mẹ con. Buổi tối mẹ hay sang đó…”.
Thằng bé nói xong bỗng giật mình, im bặt. Mặt sợ sệt, cu Đức thì thầm tai bố: “Bố đừng cho mẹ biết là con nói nhé. Mẹ cấm con kể”.
Nghe con nói mà cổ họng tôi đắng ngắt. Tối đó, lúc tôi dọn thùng rác, quả thực có hộp bánh ga tô cũ từ hôm trước, đúng như con trai vô tình tiết lộ. Trong lòng có linh tính khác lạ. 4 giờ sáng hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, tôi đánh thức vợ dậy, vội vã thông báo sếp điều động, mình phải lên công trình gấp.
Huyền nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc cho chồng. Ôm hôn vợ, tôi khoác balô lên đường. Đến nửa đường, tôi tạt vào một nhà nghỉ, thuê phòng lưu trú 2 ngày. Sau đó tôi bí mật thuê xe ôm, chở mình đến gần nhà, quan sát.
Thời điểm đó mới 5 giờ sáng, tôi choáng váng phát hiện vợ mình vẫn mặc bộ đồ ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra, rồi vội chui tọt vào nhà anh hàng xóm.
Để kiểm chứng chắc chắn, tôi lấy điện thoại gọi vào số vợ. Chuông reo, Huyền nhấc máy. Cô ấy nói mình vẫn ngủ, sẽ gọi lai sau rồi vội tắt máy.
Thất vọng vì bị vợ phản bội, tôi bật khóc. Có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến một ngày Huyền lại lừa dối chồng.
Tôi quyết định đứng chờ vợ ở cửa nhà Hùng. Một tiếng sau, vợ quần áo xộc xệch bước từ nhà anh ta ra. Nhìn thấy tôi, Huyền tái mét mặt…
Cả ngày hôm đó, giữa hai vợ chồng tôi là khoảng lặng đáng sợ. Tôi muốn biết vì sao cô ấy lại ngoại tình nhưng Huyền không trả lời.
Cú sốc khiến tôi rơi vào trầm cảm. Tôi bỏ lên công trình. Giờ tôi phải làm gì đây? Cứu vãn hôn nhân hay buông tay? Mong độc giả cho tôi lời khuyên.