Hai năm trước, bất chấp bố mẹ ngăn cản, tôi vẫn yêu và đòi lấy Phan làm chồng. Bố mẹ cấm cản dữ quá, tôi còn bàn với Phan đăng ký kết hôn trước, chính thức thành vợ chồng thì chẳng ai cản được nữa. Thấy độ ngang tàng của tôi, bố mẹ cũng thở dài ngao ngán chấp nhận. Đám cưới diễn ra mà bố mẹ chẳng vui vẻ gì, chỉ bảo sau này khổ thì tôi ráng mà chịu.
Quả nhiên, sống chung với nhau được một thời gian, tôi bắt đầu thấm thía những gì bố mẹ khuyên bảo. Chồng tôi miệng lưỡi ngọt ngào nhưng lại là kẻ siêng ăn lười làm. Vừa cưới xong, thấy tôi có khoản tiền tiết kiệm, anh ta bàn với tôi dùng số tiền đó để đầu tư quán cơm tấm. Thuê mặt bằng, nhân viên, mua sắm các thứ để mở quán, 200 triệu của tôi coi như "bốc hơi" sạch sẽ.
Nhưng quán ăn chỉ kinh doanh được vài tháng phải đóng cửa vì khách không có. Phan bắt đầu than vãn và không chịu xin việc làm lại. Tôi khuyên mãi, chồng mới đồng ý xin làm công nhân trong khu công nghiệp với mức lương 6 triệu/tháng. Làm được gần 1 năm thì lại nghỉ vì mâu thuẫn với đồng nghiệp. Gánh nặng kinh tế đổ dồn lên vai khiến tôi cám cảnh, lúc nào cũng u uất, nặng nề.
Một năm nay, chồng tôi không đi làm cố định cho công ty nào nữa mà chạy xe ôm. Vấn đề là ngày nào thích thì anh làm, ngày nào buồn bực hay cãi nhau với vợ là bỏ đi nhậu, đi cà phê, khách gọi cũng chẳng thèm đi. Lâu dần, lượt khách quen cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, tiền kiếm được cũng chỉ đủ lo ăn uống trong ngày. Vậy mà anh ấy lúc nào cũng cho rằng tôi may mắn khi có người chồng như anh ấy.
Hôm qua, thấy tôi loay hoay đứng trên thang để thay bóng đèn, chồng tôi còn cười mỉa mai. Anh ấy nói một câu phũ phàng: "Dáng phụ nữ mà tính đàn ông; may được tôi rước chứ không là ế cả đời".
Tôi chua chát khủng khiếp, chẳng hiểu tại sao mình lại yêu một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy. Càng không hiểu sao trước đây lại đòi cưới, thậm chí đòi bỏ nhà đi vì anh ta.
Giờ tôi còn chưa có con, tôi có nên nghiêm túc suy nghĩ chuyện ly hôn không? Lấy chồng mà phải tự mình gánh vác hết mọi thứ, tôi chẳng hiểu mình có chồng để làm gì nữa?