Hai tuần trước, tôi và con gái háo hức trở về quê đón Tết cùng gia đình mà không biết sẽ trải qua 2 tuần dằn vặt, khổ đau. Ở tuổi 45, đi qua nhiều thăng trầm với gần 20 năm làm mẹ đơn thân, tôi nghĩ mình là người phụ nữ mạnh mẽ, tự lập, tử tế và quyết liệt. Là người Bắc sống ở Sài Gòn, sau hôn nhân tan vỡ đầy cay đắng, tôi sống khép mình, ít tham gia hội hè đình đám, chân thành với bạn và hết mình với công việc, tôi có những người bạn miền Nam thân thiết và yêu thương, đùm bọc mình.
Tôi tìm niềm vui với sách, hoa cỏ, rau trái trong khu vườn nhỏ, yoga, đi chùa, đi thiện nguyện..., cuộc sống không hẳn là sung túc nhưng vui vẻ, nhà có 2 mẹ con luôn tràn ngập tiếng cười. Con gái tôi lớn lên thiếu cha nhưng tình cảm, sâu sắc, chăm ngoan và giỏi giang. Là phụ nữ, tôi từng ước mơ có người đàn ông tri kỷ nắm tay mình đi suốt cuộc đời, song tự biết mình vô duyên không thể tìm thấy nên hài lòng với cuộc sống bình yên và hiếm khi thấy buồn vì căn nhà thiếu vắng đàn ông.
Tôi có một mối tình đơn phương thời sinh viên, sau mới biết cả hai đều yêu đơn phương khi không dám tự tin bày tỏ cùng nhau. Tôi ra trường trước anh, tuyệt vọng vì chờ đợi, rồi vì mưu sinh tôi đã đi thật xa anh. Khi hôn nhân tan vỡ, trở về nhà mẹ nghỉ ngơi, tình cờ gặp lại anh, lúc ấy chưa có gia đình, anh ngỏ lời được ở bên tôi, thật vô duyên tôi đã từ chối, chạy trốn khỏi anh vì tự ti, vì không còn tin vào tri kỷ.
Tôi sắp xếp lại cuộc sống của mình, hài lòng với việc vừa làm mẹ vừa làm cha của con, hạnh phúc bên con mỗi ngày và nhìn con khôn lớn, vui vẻ; cũng đôi lần muốn lập gia đình nhưng rồi lại thôi. Ký ức về anh, về người đàn ông đầu tiên yêu thương đôi lúc chỉ trở lại trong những giấc mơ, tôi cũng có những thổn thức nhớ thương nhưng mừng cho anh có gia đình và thành đạt.
Vì sự tò mò, tôi đã đồng ý gặp lại anh. Tôi không biết nước mắt mình vẫn còn có thể rơi; người đàn ông ngày xưa năng động, nhiệt thành với cuộc sống giờ đã trĩu nặng những lo toan trong dáng dấp một công chức no đủ làm tôi thấy thất vọng và đau. Lần này, anh mong muốn được cùng tôi đi trọn vẹn một cuộc tình; thay vì từ chối, tôi đã đồng ý.
Tôi biết mình đã sai lầm, tự tôi lại làm đau mình một lần nữa, thấy có lỗi với vợ con anh dù chưa bao giờ gặp họ. Cơn bão lòng quét ngang làm tôi muốn đổ gục, người phụ nữ mạnh mẽ tự tin biến mất, chỉ còn những nỗi đau và sự dày vò ân hận khôn nguôi. Lần đầu tiên trong đời mình, tôi đi xin những lời khuyên. Xin hãy giúp tôi vượt qua sự khủng hoảng này. Cảm ơn các bạn.