Cách đây một năm, tôi đến tòa án để kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài suốt hơn 10 năm. Chúng tôi vốn là bạn học chung cấp 3, yêu nhau từ ngày còn ngồi trên ghế nhà trường.
Là người cùng làng, học cùng trường, yêu nhau rồi lấy nhau, tôi luôn nghĩ, chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi. Dù có chuyện gì xảy ra, không ở cùng nhau vì tình thì cũng vì nghĩa. Nhưng mọi chuyện lại không như tôi nghĩ.
Tôi và chồng kết hôn khi ngoài 20 tuổi. Vợ chồng chúng tôi rất yêu thương nhau, nhưng khổ nỗi kinh tế quá khó khăn. Chồng làm thêm đủ nghề nhưng không ăn thua.
Sau nhiều suy tính, chồng tôi quyết định Nam tiến để kiếm tiền nuôi vợ con. Bốn năm đầu, chồng tôi làm trong một công ty về đồ gỗ nội thất chuyên xuất khẩu đi nước ngoài, thu nhập khá tốt.
Anh gửi tiền về cho tôi nuôi các con ăn học, phụng dưỡng cha mẹ già. Kết thúc 4 năm, chúng tôi xây được một ngôi nhà nhỏ. Anh đi làm xa nhà quá lâu, tôi bàn tính với chồng hay xin việc về gần nhà để gần gũi gia đình.
Nhưng chồng tôi không đồng tình. Anh bảo làm việc ở quê thu nhập được khoảng 4-5 triệu đồng, chỉ đủ sống không có tiền tích trữ.
Anh muốn tiếp tục đi làm ăn xa, chắt chiu thêm 4-5 năm để có tiền về nhà mở cửa hàng kinh doanh buôn bán.
Tôi thấy phương án chồng đưa ra cũng hợp lý. Xây nhà xong rồi thì tiếp tục kiếm tiền về mở cửa hàng kinh doanh, coi như là tự tạo cho mình công ăn việc làm ổn định khi về quê.
Chồng đi làm ăn xa, kinh tế gia đình tôi cải thiện đáng kể. Nhưng có một sự thực không tránh khỏi đó là vợ chồng xa nhau gần chục năm trời thì tình cảm nguội lạnh. Một vài năm đầu chúng tôi còn hay gọi điện, trò chuyện chuyện ở nhà, chuyện công việc của chồng...
Nhưng rồi, lâu dần, nói mãi cũng chán. Vẫn là những chia sẻ hôm nay vợ chồng làm gì, ăn gì, đi đâu.
Tôi làm trong ngành giáo dục, thi thoảng đến mùa thi cử, các đợt thanh tra, kiểm tra thường đi về muộn. Chồng đôi khi vì thế nghi ngờ tôi tranh thủ anh không ở nhà lại đi chơi, còn anh đi làm bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Tôi chẳng làm chuyện gì xấu hổ nên rất bực mình vì chồng ghen tuông vô cớ. Chồng tôi thường kiếm cớ nghi ngờ, chất vấn. Những mâu thuẫn xuất hiện càng nhiều khiến chúng tôi không thể trao đổi, nói chuyện với nhau qua điện thoại.
Năm ngoái, công ty ảnh hưởng do dịch Covid-19, cắt giảm nhân sự, chồng tôi mới quyết định về quê. Chúng tôi cùng nhau sống trong căn nhà khang trang nhưng lại thiếu vắng tiếng cười.
Khoảng cách tình cảm giữa chúng tôi quá lớn, cả hai thường xuyên cãi vã. Tôi nhiều lần đã nín nhịn nhưng chẳng thể chiều nổi tính cách thất thường của chồng.
Một ngày, chồng đề nghị ly hôn. Tôi choáng váng không nghĩ anh lại đưa ra quyết định ấy.
Chúng tôi còn hai đứa con, tôi không thể để chúng lớn lên mà không có cha. Còn gia đình, bạn bè nữa, tôi không muốn đối diện với ánh mắt thương hại của mọi người.
Ngoài ra, với những cay đắng ngọt bùi hai vợ chồng đã trải qua cùng nhau, tôi nghĩ chồng sớm muộn sẽ thay đổi. Tôi đã bình tâm lại, cố gắng hàn gắn mối quan hệ nhưng "một bàn tay không làm nên tiếng vỗ". Tôi càng nỗ lực vì gia đình thì chồng càng lạnh nhạt.
Một ngày, anh đem về cho tôi tờ kết quả ADN trong đó chứng minh anh và một đứa trẻ có cùng huyết thống cha con. Lúc đó, anh xin lỗi tôi và thú nhận, đã có quan hệ với một người phụ nữ khác khi đi làm xa nhà.
Giờ anh muốn ly hôn để đến với người phụ nữ kia. Tôi chết lặng. "Anh lo đứa bé ấy không có cha còn 2 con anh thì sao?". Khi tôi đưa ra câu hỏi ấy, chồng cúi mặt đáp: "Dù sao thì các con cũng đã lớn, còn đứa bé kia thì quá nhỏ".
Hóa ra anh nghĩ, tôi mạnh mẽ, 2 con tôi đã lớn nên anh sẽ đến bên để che chở cho mẹ con người phụ nữ kia. Trước đó, tôi còn có ý nghĩ hàn gắn với chồng và tự trách bản thân mình, nhưng khi xem tờ xét nghiệm ADN, tôi không còn muốn níu kéo. Chúng tôi nhanh chóng giải quyết thủ tục ly hôn.
Từ câu chuyện của mình tôi thiết nghĩ, đi làm xa ở các thành phố lớn là cơ hội đổi đời cho nhiều gia đình, song không phải người vợ, người chồng nào cũng giữ được bản lĩnh. Như gia đình tôi, chúng tôi có tiền nhưng lại đánh mất hạnh phúc.