Tôi từng đọc được câu nói rằng "Cuộc đời đàn bà dù đã từng sắc nước hương trời, có giỏi giang chu du đến đâu thì trạm dừng chân cuối cùng vẫn chỉ là một mái nhà có chồng có con đủ đầy. Bao nhiêu người theo đuổi, có qua bao mối tình đi chăng nữa cũng chỉ mong có một người chồng để yêu thương họ bền vững". Thế nhưng sự yêu thương và trân trọng đó mãi chỉ là "món đồ sa sỉ" với những người phụ nữ có được một người chồng trẻ con như tôi.
Ngày còn trẻ, tôi có rất nhiều người theo đuổi nhưng vẫn một mực lấy cho bằng được anh Hưng – chồng tôi bây giờ. Khi đó, bố mẹ, anh chị em trong nhà phản đối kịch liệt tính anh trẻ con, lấy về tôi phải làm chồng. Sau khi cưới nhau, tôi mới thấm thía được cái gọi là lấy chồng trẻ con mà mọi người đã cảnh báo trước cho mình là thế nào.
Không hẳn là hối hận nhưng đôi lúc cảm thấy cuộc sống gia đình thật sự mệt mỏi, chán nản, bế tắc khi thường xuyên phải nín nhịn chồng. Động chút, chồng lại dỗi như một đứa trẻ. Và mỗi lần cãi nhau, chồng dỗi, nếu vợ không xuống nước có lẽ chẳng biết bao giờ cuộc chiến tranh lạnh vợ chồng mới kết thúc. Người thiệt vẫn chỉ là mình.
Tôi với anh cùng là con út trong gia đình. Thế nhưng, hoàn cảnh gia đình tôi khó khăn nên ngay từ nhỏ, tôi đã phải làm nhiều việc. Còn nhà anh điều kiện hơn, được bố mẹ và các chị chiều chuộng nên hầu như chẳng động tay làm gì. Ngày mới về làm dâu. Sáng dậy tôi đi chợ, dọn dẹp nhà cửa rồi lên gọi năm lần bẩy lượt, anh vẫn vặn vẹo trên giường không chịu dậy.
Lúc đó chỉ nghĩ là mới cưới nên anh vẫn chưa quen, dần rồi anh sẽ thay đổi. Ngày ngày trôi qua, anh vẫn vậy. Đến khi vợ có bầu, anh hầu như chẳng đỡ vợ việc gì. Chỉ cần có bạn gọi đi chơi là lấy xe đi ngay mặc vợ ở nhà muốn làm gì thì làm. Ngày bầu bí to, tôi muốn anh đưa đi làm thì anh bảo "em đi taxi đi, anh đưa tiền chứ em đi sớm vậy, anh không dậy được đâu". Nghe vậy mà tủi thân vô cùng.
Đến giờ, khi đã làm bố của một cậu con trai, trên đầu tóc đã điểm hoa râm mà anh vẫn trẻ con như ngày nào. 10 năm lấy anh, tôi trở thành trụ cột chính trong gia đình, một mình vừa tất tả chăm sóc con cái vừa xoay xở gánh nặng kinh tế. Anh kệ hai mẹ con, kệ vợ lo toan mọi việc, gồng gánh công việc nội ngoại. Nếu có nói đến anh, anh lại dỗi bỏ đi vài ngày, nếu không cũng nằm giãy đành đạch bù lu bù loa khóc như đứa trẻ.
Quả thực, có chồng nhưng tôi luôn cảm thấy cô đơn. Nhiều lúc thèm một lời động viên, thèm một cái ôm từ chồng trong những lúc mệt mỏi nhưng anh không làm được điều đó. Ngược lại, tôi lại phải thường xuyên dỗ dành anh, chỉ sợ anh phật ý. Mà biết được, bố mẹ chồng nhiếc móc lại thêm khổ.
Vợ chồng tôi đã chạm tuổi 40, bố mẹ chồng vẫn khuyên vợ chồng tôi sinh thêm một đứa nữa vì không còn trẻ để lâu sẽ khó sinh, phần cho con trai tôi có thêm em. Thế nhưng tôi rất sợ, sợ có thêm một đứa nữa sẽ không biết phải lo thế nào khi giờ mới có một đứa con nhưng vô cùng mệt mỏi vì làm "mẹ của hai đứa trẻ". Tôi vẫn cố duy trì cuộc hôn nhân vì con. Chỉ có điều cũng chưa biết mình sẽ chịu đựng được đến đâu vì giờ lòng cũng đã muốn buông bỏ lắm rồi.