Tôi thường xuyên đi làm xa nên một mình vợ tôi vừa nuôi con vừa chăm sóc mẹ chồng. Nhiều khi thấy vợ vất vả quá, tôi nói để thuê người giúp việc nhưng cô ấy nhất quyết không chịu. Sau đó tôi nghe bạn bè nói cứ để vợ ở nhà một mình thì có ngày bị cắm sừng lúc nào không hay. Tôi nhìn vợ vẫn còn trẻ mà trong lòng không yên.
Vì sợ vợ có tiền ra ngoài tìm đàn ông, mỗi tháng tôi chỉ gửi cho cô ấy 8 triệu chi tiêu. Nếu vợ cần thêm thì phải nói tôi biết dùng tiền để làm gì, nếu hợp lý thì tôi sẽ gửi thêm cho cô ấy. Nắm chi tiêu như thế, tôi sẽ biết chắc vợ làm gì, cô ấy không thể lừa dối tôi được.
Không chỉ vậy, tôi còn nói dối rằng công việc gặp khó khăn, nên chỉ có thể gửi cho cô ấy nhiêu đó tiền. Vợ tôi tin ngay, lúc nào cũng động viên tôi cố gắng, cô ấy sẽ lo cho mẹ và con tôi ở nhà.
Suốt 5 năm sau đó, tôi yên tâm đi làm xa nhà, thỉnh thoảng về nhà nhưng vẫn không sợ mất vợ. Sau đó tôi quyết định chuyển đi công tác về gần nhà, tiện dành thời gian cho gia đình.
Đến một ngày, mẹ và vợ tôi đi chùa, hai con thì gửi sang nhà ngoại, tôi chẳng có việc gì làm nên đi dọn dẹp nhà cửa. Đúng lúc đó cúp điện, đồ thì chưa giặt, tôi đành phải giặt tay. Trong lúc lấy quần áo ra giặt, tôi ngẩn người nhìn thấy bộ quần áo lót của vợ, chúng cũ rách tới mức chẳng còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Tôi thấy sao đồ đã cũ như thế mà vợ vẫn chưa chịu thay? Sau đó tôi phát hiện tất cả quần áo của vợ đều như thế. Tôi lặng người hồi lâu rồi thấy mình thật xấu xa.
Vợ tôi sống thiếu thốn, tằn tiện bao năm qua chẳng phải là vì tôi đa nghi, không tin tưởng cô ấy hay sao? Tôi là người chồng vô tâm, chỉ biết nghi ngờ và đề phòng vợ, chỉ biết ích kỷ nghĩ cho bản thân hình. Với nhiêu đó tiền tôi gửi về nhà, chỉ đủ lo cho mẹ tôi và hai con thì vợ tôi lấy đâu ra tiền để mua gì cho mình?
Tôi thấy có lỗi và xấu hổ lắm. Tôi sẽ đền bù cho cô ấy bằng mọi cách, tôi sẽ trở thành người chồng tốt hơn để xứng đáng với người vợ tốt đẹp của mình!