Chào độc giả!
Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ phụ nữ, mà đặc biệt là những người phụ nữ Việt Nam vô cùng thánh thiện, bao dung và biết hy sinh vì chồng. Tuy nhiên, đọc được bài viết của chị LTH- người phụ nữ có chồng bị liệt dương thì tôi đã biết mình đã có suy nghĩ sai lầm.
Phụ nữ hiện nay không những không biết hy sinh, không dám hy sinh cho chồng mà còn sẵn sàng “vùi” chồng xuống nỗi đau tột cùng nếu như không thỏa mãn… sex. Đây chính là trường hợp của chị LTH, khi phát hiện chồng mình bị bệnh “không làm ăn được gì” chị ta đã nghĩ đến chuyện ly hôn để đi tìm cho mình hạnh phúc mới. Đáng buồn thay, rất nhiều phụ nữ cũng ủng hộcách làmcủa chị ta, và coi đó là việc nên làm, người chồng đáng phải chịu như vậy...
Qua đây có thể thấy, phụ nữ giờ đây khả năng chịu đựng quá kém. Họ đã quên mất việc nhẫn nhịn, chịu đựng, hay chia sẻ cho những khó khăn, bất hạnh của người khác. Hóa ra họ lấychồng cũng chỉ để thỏa mãn sex, còn không được thỏa mãn thì họ phủi tay, nghĩ ngay tới việc rũ bỏ tránh nhiệm, tìm người đàn ông khác để thỏa mãn nhục dục của bản thân. Hóa ra phụ nữ cũng tầm thường chứ không cao thượng như tôi vẫn nghĩ, họ chẳng có tình yêu hay gì khác ngoài ham muốn được thỏa mãnsexvàsexmà thôi.
Người ta bảo sống với nhau một ngày cũng nên nghĩa, vậy mà chị LTH và chồng đã có 5 năm yêu nhau và mấy tháng sống với danh nghĩavợ chồngchẳng lẽ không “đáng” để các chị phải suy ngẫm, và hy sinh cho họ, đi cùng để san sẻ với những bất hạnh của họ đến suốt cuộc đời này hay sao? Sao chị nhẫn tâm thế, như thế hóa ra không cósexcác chị không sống nổi được à?
Về phía người chồng, thực ra anh ấy mới là người đau khổ nhất. Vì bản thân anh ấy khi sinh ra đã không đượcmay mắn như bao nhiêu người đàn ông khác, nên chắc bản thân anh ấy sẽ rất khổ tâm với hoàn cảnh của mình. Tuy nhiên, mưu cầu hạnh phúc và ao ước có một mái ấm gia đình, cộng với trách nhiệm với bố mẹ già đã thôi thúc anh ấy phải hành động và rồi anh ấy phải cưới vợ. Anh ấy cũng là người biết nghĩ, nên biết mình “không làm ăn được gì” thì đã chủ động khuyên vợ đi với những người đàn ông khác để thỏa mãn nhu cầu và được làm vợ, làm mẹ,…đấy là sự hy sinh vô cùng to lớn mà không phải người đàn ông nào cũng làm được. Vậy sao các chị không nhìn thấy nỗi khổ của người ta mà lại còn có ý định bỏ chồng?, Làm như vậy là chị quá ích kỷ và chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, lo cho bản thân mình mà không hề quan tâm đến thái độ, cảm xúc của người khác.
Lấy chồng phải theo chồng, sống làm người nhà chồng, chết làmmanhà chồng, các chị quên rồi sao? Tôi nghĩ trong trường hợp này chị nên cùng chồng vượt qua khó khăn, động viên anh ấy kiên trì để chữa bệnh, chứ đừng vì sự ích kỷ mà bỏ mặc anh ấy một mình.
Các cụ nhà ta đã từng nói, “phải bị nào đeo bị đấy”, lấy vợ lấy chồng nó cũng như đánh bạc ấy,may thì được người tốt, khôngmay lấy phải người chưa tốt thì cũng phải chịu và làm cho nó tốt hơn. Chứ con người có phải hàng hóa đâu mà có quyền kén chọn, đẹp thì mặc lên người, không đẹp thì vứt thùng rác được hả chị.
Rất mong chị và những người ủng hộ chị hãy suy nghĩ về những điều tôi nói. Vì ai sinh ra trên đời này cũng mong muốn mình được hoàn hảo, nhưng đâu phải muốn là được. Những người không hoàn hảo, hay bệnh tật họ đã bị thiên nhiên “vô tình”, vậy đừng vì sự “vô tình” của con người mà đẩy người ta chìm vào nỗi đau. Hãy dang rộng cánh tay, để san sẻ với những mất mát họ đang phải chịu đựng, đó mới là … con người.
Văn Dũng (Bắc Giang)