Anh trai tôi hồi trẻ rất "sát gái", đào hoa. Anh yêu nhiều, quan hệ với họ nhưng lại chẳng bao giờ có suy nghĩ cưới họ làm vợ. Thấy anh thay bồ như thay áo, tôi nhắc nhở thì anh bảo tôi con nít, "trẻ trâu" chẳng hiểu chuyện đời. Khi đó, tôi còn nghĩ anh là loại đàn ông không có trái tim và tự bảo mình tránh xa những người giống anh.
Thế mà có một dạo, anh tôi thay đổi hẳn. Anh không giới thiệu người con gái đó mà chỉ đưa cho tôi xem tấm ảnh họ chụp chung, cô gái khiến anh thay đổi có ngoại hình khá bình thường. Duy có ánh mắt chị ấy rất lương thiện và nụ cười lúm đồng tiền bên má phải. Tôi kêu anh dẫn về ra mắt gia đình rồi còn tính chuyện cưới hỏi nữa nhưng anh cứ lần lữa.
Bẵng đi mấy tháng không gặp nhau, một hôm, anh gọi điện cho tôi, giọng say bét nhè bảo tôi đến quán bia chở về nhà giúp. Hóa ra anh tôi bị phụ tình. Anh bảo chị ấy lừa dối anh, bỏ đi với một người đàn ông khác. Anh vừa cười vừa đỏ mắt bảo tất cả là quả báo mà anh đáng phải nhận. Tôi cũng buồn, cũng xót thay anh và càng mất lòng tin vào tình yêu đích thực, thứ tình yêu có thể thay đổi tâm tính của một người, hóa ra cũng chỉ là lừa dối.
Mấy năm sau, anh tôi gần như không yêu ai nữa. Tôi lấy chồng rồi sinh con, cũng chẳng nhớ gì đến chuyện cũ của anh. Thỉnh thoảng, tôi lại bắt gặp anh ngồi thẫn thờ, buồn hiu hắt, ánh mắt nhìn xa xăm lắm. Mỗi khi thấy cô gái nào có má lúm đồng tiền bên phải, anh lại ngơ ngẩn. Tôi hiểu, anh vẫn còn nặng tình với người con gái đã phản bội anh năm ấy. Nhiều khi bực mình, tôi còn bảo anh điên khi cứ mãi yêu một người không xứng đáng.
Hiện tại thì anh tôi cũng lấy vợ. Chị dâu tôi là giảng viên đại học, hiền lành, chuẩn mực, chẳng có gì đáng chê trách. Chỉ là đôi khi tôi thấy anh nhìn chị dâu rất lạ. Mà chị dâu hình như cũng nhận ra điều đó. Có lần chị còn buồn buồn nói với tôi là hình như anh không yêu chị. Tôi gạt đi, bảo chỉ có chị mới khiến anh quên đi một người thì anh chắc chắn rất yêu chị mới đúng.
Hai tháng trước Tết, chị dâu tôi thông báo đã có thai khiến cả nhà mừng như mở hội. Anh tôi là người con trai duy nhất nên bố mẹ tôi rất mong có cháu nội để bồng bế. Từ khi chị có thai, anh đối xử với chị nhẹ nhàng, quan tâm và chu đáo hơn hẳn. Nhìn họ đầm ấm, tôi cũng cảm thấy vui lây.
Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được một sự thật đau đớn nếu như không gặp đứa bé vào ngày Rằm tháng Giêng khi đi lễ chùa. Đứa bé ấy bán vé số và có khuôn mặt giống hệt anh tôi lúc nhỏ.
(Còn tiếp)