Tai nạn thảm khốc sau ngày cưới
Anh Đậu Thanh Tuấn (SN 1978) là con trai duy nhất trong gia đình có 4 chị em ở xã Ngọc Sơn, Quỳnh Lưu, Nghệ An. Anh Tuấn chào đời chưa được bao lâu thì bố mất nên các chị đều phải nghỉ học sớm bươn chải mưu sinh. Riêng anh Tuấn được mẹ cho học hết cấp ba.
Ngồi trên chiếc xe lăn, giọng anh Tuấn trầm buồn kể: “Tôi kết hôn năm 2008, một năm sau vợ tôi sinh bé Huyền Trang. Năm 2009, vợ chồng tôi vay mượn được số tiền ít ỏi làm căn nhà cấp 4 để con có chỗ ở chu đáo. Vậy nhưng khi nhà mới hoàn thành thì chúng tôi quyết định li hôn vì những bất đồng trong cuộc sống hôn nhân”.
Huyền Trang lớn lên bên bố và bà nội kể từ khi mẹ rời đi. Khi Trang được 6 tuổi, anh Tuấn quyết định đi bước nữa với chị Đậu Thị Hiệp ở làng bên. Chị Hiệp cũng đã một lần lỡ duyên và có một cô con gái riêng. Tưởng rằng cuộc đời của cặp đôi 'rổ rá cạp lại' cứ thế nương tựa vào nhau xây dựng cuộc sống mới thì tai họa ập đến.
Năm 2015, anh Tuấn gặp tai nạn thảm khốc khi đang trên đường đi làm. Lúc đó anh cưới vợ vừa tròn hai tháng. “Hôm ấy tôi theo các anh chị trong xóm đi chặt keo thuê cho một người trong xã. Khi chiếc xe công nông chở nhóm người (khoảng 10 người) đang leo dốc qua địa bàn Diễn Lâm (Diễn Châu) thì bất ngờ xe bị trôi ngược lại rồi rơi xuống vách đồi. Mấy người ngồi trước cabin nhanh chóng nhảy khỏi xe nên thoát nạn, còn chúng tôi ngồi sau thùng xe đều bị thương. Hai chân của tôi bị thành xe và gốc một cây thông lớn đè dập nát. Bên cạnh tôi là cánh tay vừa đứt lìa của người phụ nữ đi cùng”, anh Tuấn rùng mình nhớ lại giây phút sinh tử.
Các nạn nhân nhanh chóng được chuyển đi cấp cứu. Trong số các nạn nhân, anh Tuấn là người bị thương nặng nhất, dập nát chân phải, cẳng chân trái cũng bị dập. Anh Tuấn được chuyển vào bệnh viện tỉnh cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, mạch và huyết áp không đo được, thiếu máu trầm trọng. Để cứu anh, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Nghệ An phải kêu gọi đội ngũ y, bác sĩ cùng người nhà hiến máu.
Sau đó, các bác sĩ tiến hành mổ cắt bỏ toàn bộ chân phải bị dập nát của anh Tuấn. Sau khi sức khỏe ổn định hơn, anh được chuyển lên tuyến trên để cứu chân trái cũng đang bị thương nặng.
Sau nhiều ca phẫu thuật kéo dài từ năm 2015 – năm 2016 với những cơn đau tột cùng tại Bệnh viện Việt Đức Hà Nội, cuối cùng các bác sĩ phải cắt bỏ chân trái của anh Tuấn đến ngang đầu gối.
“Tôi là gánh nặng của mẹ”
Lau những dòng nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt già nua khắc khổ, bà Tô Thị Minh, mẹ anh Tuấn cho biết cho biết từ ngày con bị tai nạn gia đình bà kiệt quệ, không còn một thứ gì đáng giá trong nhà. Có con trâu, con lợn gì đều bán tống bán tháo để lo tiền viện phí. Cuối cùng bà phải bán một phần đất với hi vọng cứu được con.
Bà Minh kể: “Trở về từ bệnh viện khi chẳng còn đôi chân, ngày nào Tuấn cũng khóc lóc thảm thiết bảo rằng muốn chết đi cho xong chứ cuộc đời con chẳng còn gì. Nó nằm riết trong nhà, mỗi lần có khách đến thăm nó lại khóc. Nhìn con lòng tôi đau nhói nhưng phận nó như vậy tôi biết phải làm sao. Thương con tôi động viên nó cố gắng sống vì con gái. Cháu tôi không có trọn vẹn tình yêu thương của mẹ, bố nó cũng bỏ đi thì tội nghiệp lắm”.
Giữa lúc anh Tuấn đang nỗ lực cứu chân trái ở Bệnh viện Việt Đức thì vợ bỏ đi. “Lúc đầu Hiệp xin phép đi vào Nam làm ăn, tôi có bảo với con dâu cố gắng ở nhà chăm sóc động viên chồng. Lúc này chồng con rất cần có con ở bên cạnh nhưng nó nhất quyết ra đi. Nó bảo cố gắng đi kiếm tiền về trang trải tiền thuốc thang cho chồng. Vậy nhưng từ ngày nó đi đến nay chưa một lần gửi tiền về. Cách đây gần 2 tháng nó trở về bảo không còn tình cảm nên xin làm thủ tục li hôn với thằng Tuấn”, nói đến đó bà Minh nghẹn ngào.
Mất khả năng lao động sau tai nạn, anh Tuấn sống dựa vào sự chăm sóc của người mẹ già tần tảo và lấy cô con gái làm niềm vui, nghị lực để sống tiếp. Bà Minh năm nay 70 tuổi, sức khỏe yếu nên không thể làm việc nặng, để có tiền lo cho con trai và cháu, bà làm thêm sào ruộng, chăn nuôi thêm con lợn, con gà bán lúc túng quẫn. Anh Tuấn chia sẻ: "Nhiều lúc tôi muốn kết liễu đời mình cho xong nhưng nghĩ đến con gái tôi lại không làm được. Tôi giờ đây là gánh nặng của gia đình mình nhưng tôi chết đi thì con tôi sẽ ra sao đây?".
Huyền Trang hiện đang học lớp 3 tại trường Tiểu học Ngọc Sơn. Ngoài giờ học, Trang phụ giúp bà và bố làm công việc vặt trong nhà. Biết hoàn cảnh của mình nên Trang rất nghe lời người lớn.
Mọi đóng góp giúp đỡ xin gửi về: Đậu Thanh Tuấn, xóm 3, xã Ngọc Sơn, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An; Điện thoại: 01647709475.