Ảnh minh họa

35 tuổi, tôi trải qua vài mối tình nhưng chẳng đâu vào đâu. Dù bản thân không quá xấu, lại cũng được đánh giá là thông minh, biết làm ăn, nhưng đường tình duyên trắc trở, tôi đã từng nghĩ đến chuyện không lấy chồng.

Cho đến khi, một người bạn giới thiệu anh cho tôi. Họ nói, anh đã từng có vợ, họ có chung 2 đứa con, nhưng đã chia tay, anh đang nuôi một đứa, còn vợ nuôi một đứa. Vợ anh đã lấy chồng, có con riêng. Còn anh, cũng muốn lấy vợ để thoát cảnh gà trống nuôi con, nhưng chưa tìm được ai phù hợp.

Tuy chưa gặp anh, nhưng nghe người bạn kể, tôi thấy cảm thông với hoàn cảnh của anh. Tôi cũng muốn trao cho mình và anh cơ hội, vì biết đâu, chúng tôi sẽ lại có duyên với nhau, nên nói người bạn giới thiệu tôi với anh.

Đến khi nói chuyện với anh, tôi lại càng cảm nhận tôi và anh có điều gì đó rất hợp nhau. Anh cũng nói như vậy, nên câu chuyện giữa chúng tôi khá cởi mở. Anh hay kể cho tôi nghe về cuộc sống của bố con anh, kể cả chuyện đến thăm đứa con mà vợ cũ đang nuôi. Còn tôi hay kể cho anh nghe chuyện về công việc, cuộc sống và cả những mơ ước về cuộc sống gia đình sau này.

Từ khi quen anh, tôi cảm thấy cuộc sống của mình đỡ nhàm chán hơn rất nhiều. Trước đây, sau giờ làm, tôi trở về nhà không buồn nấu ăn, không buồn tắm giặt hay làm việc nhà. Tôi để mặc cho tâm hồn mình ủ dột, thiếu sức sống. Nhưng từ khi có anh, tôi thay đổi hẳn, thích nấu ăn, chăm sóc bản thân và luôn thấy mình vui vẻ, hạnh phúc.

Anh cũng nói, từ khi quen tôi, cuộc sống của bố con anh vui hơn rất nhiều. Anh nói hôm nào sẽ gặp gỡ tôi để tìm hiểu và nếu được tôi chấp nhận, cảm thông, chúng tôi sẽ làm đám cưới.

Tôi cũng chờ đợi ngày tôi và anh gặp nhau, nhưng bẵng đi một thời gian, tôi lại chẳng thấy anh liên lạc. Tôi chủ động liên lạc cho anh, nhưng thấy anh không nhiệt tình đáp lại, nên lại thôi. Tôi sợ anh có người khác, sợ mình vô duyên làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.

Rồi vài hôm sau, anh lại liên lạc với tôi, lại liên tục điện thoại cho tôi nói chuyện. Anh giải thích thời gian qua bận, không có thời gian hỏi thăm tôi. Anh lại hẹn gặp và tôi lại chờ đợi, nhưng chỉ được vài hôm, mọi chuyện lại đâu vào đấy. Tôi cứ chờ đợi và rồi lại thất vọng khi cả tuần anh không liên lạc với tôi.

Thực sự tôi không còn trẻ, từ khi gặp anh, tôi đã nghĩ đến chuyện lập gia đình, muốn được cùng anh chia sẻ mọi chuyện, tôi chấp nhận chuyện anh đã từng có gia đình, đang nuôi con riêng.

Tôi chấp nhận cả việc anh là một người đàn ông rất bình thường và thu nhập kém hơn tôi. Nhưng hình như, tôi chưa hiểu hết được con người anh, có phải chúng tôi không cùng suy nghĩ, anh vẫn còn nhiều lựa chọn khác ngoài tôi không?