Tôi không biết bây giờ nên cảm thấy vui mừng hay thất vọng nữa. Vui mừng vì sau cơn hoạn nạn, cuối cùng tôi cũng đã tìm được phần nào sức khỏe. Nhưng lại thất vọng vì cuối cùng, bố mẹ tôi đã đúng. Ngày tôi đưa chồng về ra mắt, cả bố và mẹ tôi đều không đồng ý. Bố tôi còn nói nếu tôi làm trái ý ông và lấy anh ta làm chồng, nhất định đời tôi sẽ khổ.

Vậy đấy, kết quả là bây giờ, tôi đã thấy hậu quả hiện lên trước mắt. Vì không nghe lời bố mẹ nên bây giờ tôi mới đau khổ như thế này.

Tính đến thời điểm hiện tại, vợ chồng tôi đã kết hôn được gần 3 năm. Chúng tôi chưa có nhà chung, con cái cũng không có. Vì thế ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn, tôi và anh không có bất kỳ mối ràng buộc nào cả.

Thực ra ngay từ những ngày đầu của cuộc hôn nhân, tôi đã bắt đầu vỡ mộng về chồng mình. Chồng tôi chưa bao giờ làm việc nhà cùng vợ. Anh gia trưởng lắm, nhiều bữa ăn cơm xong, tôi đứng lên trước cũng bị anh nhắc nhở và nói như thế là không phải phép.

Ngay từ những ngày đầu của cuộc hôn nhân, tôi đã bắt đầu vỡ mộng về chồng mình. Ảnh minh họa: Internet

Không những vậy, chồng tôi còn có thêm rất nhiều tật xấu. Anh suốt ngày rượu chè bù khú với bạn. Đêm nào chồng tôi cũng về nhà với bộ dạng say khướt. Có những lần, tôi còn thấy cả vết son môi trên áo chồng.

Tôi là một người phụ nữ nhạy bén, nhưng vì lòng tự trọng, tôi vẫn không than thở với bố mẹ nửa lời. Lúc ấy, tôi vẫn nghĩ tích cực, rằng mai kia nếu có con, chắc chồng tôi sẽ tu chí làm ăn và một lòng hướng về gia đình.

Nhưng biến cố ập xuống đầu. Hôm ấy tôi tắm xong thì vào giường nằm vì đau đầu. Nhưng nằm nghỉ được một lúc thì cơn đau của tôi càng dữ dội hơn. Tôi chỉ nhớ khi ấy, mẹ chồng đưa tôi vào viện. Bác sĩ chụp chiếu não của tôi rồi nói có mạch máu não bị căng phồng và cầu phẫu thuật.

Sau khi đưa vào phòng mổ, tôi bị hôn mê và mất nhận thức từ đó. Cảm giác giữa lúc ấy và khi tỉnh dậy, tôi tưởng mới vài ngày thôi. Vậy mà đã nửa năm trôi qua đấy mọi người ạ. Lúc tỉnh dậy, tôi cảm giác người cứ nhũn ra. Mẹ thấy tôi chớp mắt liền chạy vội ra ngoài. Một lúc sau thì bác sĩ vào, họ chiếu đèn vào mắt tôi, bác sĩ chẩn đoán và tôi lại được đưa vào phòng hội chẩn một lần nữa. Nhưng lần này, tôi đã có nhận thức rồi.

Nghe xong, tôi như chết thêm một lần nữa. Ảnh minh họa: Internet

Từ lúc tỉnh dậy, tôi chỉ thấy bố mẹ là ở bên mình, còn chồng tôi thì không hề đến. Khi đã nói được những từ đơn giản, tôi hỏi chồng thì mẹ sụt sùi: “Nó lấy vợ, sắp có con rồi”. Nghe xong, tôi như chết thêm một lần nữa. Thì ra tôi hôn mê được 2 tháng, chồng đã rước người tình về ăn ở như vợ chồng. Anh nghĩ tôi sẽ chết, nghĩ tôi không tỉnh lại. 

Thời gian trôi qua cũng nhanh lắm. Lúc tôi tỉnh đến bây giờ đã gần một năm. Tôi tập vật lý trị liệu và đỡ đi nhiều. Còn chồng tôi thì đón con đầu lòng của anh cùng người tình. Có lẽ vài ngày nữa, tôi sẽ viết đơn ly hôn, hoàn thành nốt những thủ tục cuối cùng để chấm dứt quan hệ với chồng. Chặng đường hôn nhân của chúng tôi thật ngắn ngủi, nhưng những gì tôi đã gánh chịu là quá đủ so với sức chịu đựng của một người phụ nữ rồi.