Tôi đoán rằng đã từng có rất nhiều người giống tôi. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, tôi đã lăn ra kiếm tiền để lo cho gia đình. Vì bố mẹ hai bên đều khó khăn nên vợ chồng tôi phải tự thân vận động. Thành ra trong những năm tháng tươi trẻ của thanh xuân, tôi lại vùi mình vào với công việc.

Tôi đã từng không chú ý đến sức khỏe của mình. Đến nỗi làm việc cả ngày ở công ty, tối về tôi vẫn nhập thêm hàng hóa mang ra chợ đêm để bán kiếm sống. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ rằng kiếm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Dù sao bản thân vẫn còn khỏe, chưa có ốm đau bệnh tật gì.

Vậy mà đùng một cái, tôi nhận được bản án tử treo lơ lửng trên đầu. Thời gian ấy, sức khỏe của tôi bắt đầu giảm sút. Tôi thường hay thấy chóng mặt, đầu óc lúc nhớ lúc quên. Uống thuốc giảm đau đến mức độ nhờn thuốc, tôi mới đi bác sĩ khám bệnh thì căn bệnh của tôi đã vô phương cứu chữa. 

Tôi lo thằng bé sẽ khổ với mẹ kế, lo rằng chồng tôi không biết dạy con để con hư hỏng. Ảnh minh họa: Internet

Biết mình sắp rời xa thế gian này, điều mà tôi lo lắng nhất là chồng, là đứa con trai mới được 4 tuổi của tôi. Tôi lo thằng bé sẽ khổ với mẹ kế, lo rằng chồng tôi không biết dạy con để con hư hỏng, lo sau này dù nhắc đến mẹ thì con tôi cũng không có chút động lòng. Tôi lo lắm, đến nỗi lúc nào hết cơn đau là tôi lại trăn trở.

Chồng tôi rất thương vợ. Những ngày này, anh thường hay quẩn quanh bên tôi. Anh bảo bây giờ y học tiên tiến, cứ cố sống biết đâu lại chữa lành. Nhưng nói thì nói vậy, ung thư não như tôi, con đường sống đã đóng sập từ lâu rồi.

Dạo gần đây tôi mệt mỏi hơn trước, những cơn đau cũng kéo đến dày đặc hơn. Nhiều đêm tỉnh dậy, tôi đau quằn quại. Sợ chồng con thức giấc, tôi bấu chặt tay vào giường rồi cắn chặt gối và gồng mình lên chịu đựng. Tôi sợ con khóc giữa đêm lắm, thằng bé khó ngủ từ khi còn nhỏ, nếu chẳng may thức dậy, nó sẽ bắt bố chơi cùng đến sáng thì thôi.

Khi nằm truyền những chai hóa chất, nhìn lên ánh điện rọi thẳng mặt mình, tôi nghĩ không biết mai kia ai sẽ là người làm mẹ của con tôi. Phụ nữ chúng ta thường hay thương con mà không đi bước nữa, còn đàn ông, thật khó để có thể yêu cầu họ làm điều đó.

Hôm vừa rồi tôi nảy sinh ra một ý nghĩ, đó là tìm vợ mới cho chồng. Nếu ai đó hỏi tôi cảm giác ấy thế nào, tôi nghĩ đó là một cảm giác mà không một người nào muốn trải qua. Tôi đã soạn một văn bản dài và đăng lên facebook, ở đó, tôi liệt kê sở trường, sở đoản của chồng. Phía dưới, tôi có đăng cả tấm ảnh đứa con trai dễ thương của mình nữa.

Những ngày này, tôi biết sức mình sắp cạn kiệt. Ảnh minh họa: Internet

 Mọi người vào động viên tôi nhiều hơn là “ứng tuyển”. Còn chồng tôi, anh khóc rồi thề cả đời này sẽ ở vậy nuôi con. Nói thật, đó là lần đầu chồng tôi khóc, cũng là lần duy nhất anh mang lời thề ra để nói với tôi.

Những ngày này, tôi biết sức mình sắp cạn kiệt. Có lẽ ngày mai, ngày kia hoặc vài hôm nữa, tôi sẽ không tỉnh dậy khi mặt trời chiếu xuống. Trước lúc ra đi, tôi chỉ có một tâm nguyện duy nhất, đó là tìm vợ cho chồng mình. Tôi muốn khi mình rời xa dương thế, những người ở lại sẽ thật an yên.