Biết được hoàn cảnh gia đình mình, tôi sống khá tự lập. Sau 2 năm đầu học đại học, tôi tự đi làm thêm để trang trải cuộc sống cho bản thân và thỉnh thoảng tôi cũng gửi tiền biếu mẹ. Khi Hoàng đi học đại học là lúc tôi đã đi làm, tôi cũng không ngại chu cấp tiền mỗi tháng để nuôi em. Tình cảm anh em tôi vốn rất tốt. Tất cả chỉ thay đổi chỉ khi tôi và em trai lập gia đình.

Sau khi ra trường 2 năm, tôi cưới Ly - mối tình 3 năm của tôi. Khi kết hôn, tôi vấp phải nhiều sự phản đối của gia đình. Mẹ tôi chê Ly nhỏ người, gầy gò, sợ khó đường sinh nở. Không những thế mẹ tôi còn nói nhà Ly cũng nghèo như nhà tôi, sau khi cưới nhau sợ chúng tôi sẽ phải vất vả. Không muốn để tôi cưới Ly, mẹ tôi đã giới thiệu cho tôi một vài bạn gái khác nhưng tôi không đồng ý. Tôi phớt lờ sự phản đối của bố mẹ và một lòng muốn lấy người mình yêu.

 

Vợ chồng tôi cãi nhau chỉ vì cô ấy không chịu trả viện phí và vào chăm mẹ. Ảnh minh họa

Sau đám cưới, 2 vợ chồng tôi sống ở một ngôi nhà thuê chật chội. Do không kế hoạch nên 2 đứa con lần lượt ra đời khiến cuộc sống càng thêm khó khăn, chật vật. Đôi khi tôi không ngủ được cả đêm vì lo lắng tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền mua sữa, bỉm cho 2 đứa con nhỏ.

8 năm sau đám cưới, tôi và vợ đều có công việc lương cao hơn. Chúng tôi vay mượn cùng mua một căn hộ chung cư mini, chấm dứt cảnh đi ở thuê. Ngày chúng tôi mua nhà, bố mẹ tôi nói rằng không có nhiều tiền nên chỉ giúp được 2 vợ chồng 200 triệu.

Nửa năm sau khi tôi mua nhà, em trai tôi lấy vợ. Tôi và vợ rất mừng cho chú ấy. Em dâu tôi xuất thân con nhà giàu có nên rất được lòng mẹ và gia đình tôi. Sau khi cưới, mẹ tôi cũng tuyên bố sẽ ở cùng vợ chồng chú em. Tôi cũng thấy yên tâm vì đã có chú em chăm lo cho bố mẹ lúc về già. Vợ chồng tôi ở xa nên nhiều khi cũng không thường xuyên ghé thăm bố mẹ được.

Tất cả thay đổi từ khi có dự án mở đường mới gần nhà tôi. Nhờ việc mở rộng đường, ngôi nhà bố mẹ tôi ở với chú út đang ở trong ngõ bỗng hóa mặt đường, trước vài trăm triệu chẳng ai mua giờ đã được định giá đến tiền tỷ. Bố mẹ tôi nhanh chóng sửa sang, xây lại tầng 1 để cho thuê còn cả nhà ở tầng trên.

Vợ tôi thấy thế vô cùng bực tức. Cô ấy nói rằng bố mẹ tôi nhất bên trọng, nhất bên khinh, cho con cả 200 triệu còn con út thì tiền tỷ. Tôi cố gắng dỗ dành, an ủi vợ nhưng cô ấy không nguôi ngoai.

Mùa hè năm nay, mẹ tôi bị bệnh nặng, phải nằm viện hàng tháng trời. Vợ chồng tôi bàn bạc với em trai, em dâu để sắp xếp thời gian vào chăm mẹ bệnh. Tôi cũng nói chuyện với vợ và nói em chịu khó xin nghỉ việc ít ngày để vào viện chăm mẹ. Dù sao em với mẹ cũng là phụ nữ, việc vệ sinh sẽ dễ dàng hơn là đàn ông chúng tôi làm. Thêm nữa, tôi cũng bảo vợ rút 50 triệu tiền tiết kiệm để tôi mang đi trả tiền viện phí cho mẹ.

Tuy nhiên, vợ tôi vừa nghe tôi nói vậy đã đùng đùng nổi giận, em gắt: “Tiền viện phí anh bảo vợ chồng chú Hoàng trả. Anh cũng bảo luôn vợ chồng chú ấy thu xếp vào chăm mẹ. Các cụ nói rồi, ăn cây nào, rào cây đấy. Nhà nó được bố mẹ cho mảnh đất tiền tỷ thì liệu mà lo chứ. Còn em, em việc gì phải vào chăm. Anh nhớ lại xem em đẻ 2 đứa, khổ sở vất vả thế nào mà mẹ anh vào thăm em được vài tiếng rồi kêu là mẹ bận công việc, không thu xếp vào chăm được. 2 đứa con chúng ta, nếu không có bà ngoại thì liệu có được như ngày hôm nay không?”.

Mấy hôm nay, tôi có nhắn tin khuyên nhủ, bảo ban vợ nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy chỉ đồng ý vào viện thăm mẹ tôi nhưng nhất định không ở lại chăm sóc mẹ. Là đàn ông mà không bảo được vợ, không báo hiếu được với mẹ, tôi thấy nhục nhã quá!