Tôi làm giúp việc cho 1 gia đình giàu có đã được hơn 5 năm. Làm việc ở đây lâu, tôi có biết được 1 vài chuyện nhà chủ. Cậu con trai duy nhất lại không phải là con ruột của ông bà chủ. Họ đã nhận con nuôi từ 1 trại trẻ mồ côi.

Ban đầu tôi cứ nghĩ, do 1 trong 2 người có vấn đề về việc sinh sản, nhưng không, 1 số người làm lâu năm hơn ở đây tiết lộ, ông bà chủ đều khỏe mạnh bình thường. Chẳng qua có 1 trở ngại nào đó khiến họ quyết định không sinh con mà thôi. Nhưng không 1 ai biết nguyên do thực sự nằm ở đâu.

 
 

Tôi cũng hay để ý, nếu ra ngoài hoặc có sự kiện phải lên báo chí, ông chủ mới tỏ ra yêu vợ. Còn khi về nhà, họ giống như 2 người đang ly thân. Hầu như, ông chủ đều tự nhốt mình trong phòng riêng. Chỉ đến khuya ông mới trở về phòng ngủ và sáng sớm ngày hôm sau lại rời đi.

Họ sống thế đã rất nhiều năm rồi. Tôi thấy thương bà chủ. Cả ngày chỉ lầm lũi trong căn biệt thự to lớn. Hôm nào con trai nghỉ học ở trường về nhà thì bà vui hơn chút xíu. Ít ra có người trò chuyện và cùng ăn cơm. Bà chủ cũng đã dùng đủ mọi cách để rút ngắn khoảng cách với ông chủ. Nhưng không, ông ấy cứ trơ ra như đá. Tôi chứng kiến còn thấy bực thay.

Thỉnh thoảng, thấy tôi gọi điện về cho chồng con ở nhà, bà ấy còn lén khóc hoặc vô cớ nổi giận. Sau vài lần như vậy, tôi biết ý, chỉ khi nào về phòng của mình, tôi mới gọi điện về nhà.

Ảnh minh họa

Cho đến đêm vừa rồi, hôm ấy ông chủ không về nhà, nửa đêm tôi thấy tiếng động ở dưới bếp nên mới chạy xuống xem thử. Hóa ra bà chủ đang ở đó. Trên bàn ăn là 1 chai rượu ngoại đã hết nhẵn. Không biết bà ấy đã uống bao nhiêu, nhưng tinh thần không còn tỉnh táo.

Tôi chạy lại, muốn đỡ bà ấy lên phòng nằm. Nhưng bà chủ vung mạnh tay, hất tôi ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không cần phải lo cho tôi. Tôi không cần ai hết. Các người cút đi, cút đi".

Tôi lại tiến gần 1 lần nữa, nhưng bà ấy vẫn cố chấp không chịu cho động vào người. Không dám lên phòng, tôi đành phải ngồi cùng bà ấy. Im lặng 1 ít, chủ của tôi bắt đầu mếu máo khóc, rồi lại cười ngặt nghẽo, rồi lại khóc.

Bà ấy bắt đầu kể: "Tôi không say đâu, chị cứ lên phòng đi. Muốn say mà không được say đây... Trò đời, muốn say lại càng tỉnh. Haha. Ai cũng nghĩ số tôi sung sướng, lấy được chồng giàu, có được sự yêu thương của ông ấy. Nhưng chị biết không, tôi cô đơn lắm. 20 năm nay muốn chồng âu yếm một lần thực lòng cũng không được. Ông ấy quá nhẫn tâm. Người máu lạnh vô tình nhất trên đời này là chồng tôi...". Nói đến đây, bà chủ cay đắng nốc nốt chỗ rượu trong cốc vào miệng.

Gạt ngang dòng nước mắt đang không ngừng tuôn ra, bà lại nói tiếp: "Chồng tôi đang dùng cách này để trừng phạt tôi. Năm xưa, vì muốn có được ông ấy, tôi đã gián tiếp gây ra cái chết của người con gái mà chồng tôi yêu thương. Lúc đó cô ta mang thai. Người chết rồi mà vẫn nguyền rủa hạnh phúc của tôi... Cứ nghĩ cô ta không còn trên đời nữa thì ông ấy sẽ yêu tôi. Nhưng không, ông ấy chỉ cho tôi danh phận chứ không cho tôi được sống đúng nghĩa là 1 người vợ.

Chị xem, có người vợ nào hơn 20 năm sống như góa bụa, không được chồng gần gũi, muốn có 1 đứa con cũng không được không? Ông ấy không đánh, không mắng chửi tôi, nhưng cách trả thù này mới là khốn nạn nhất. Tôi thua rồi... thua thật rồi... Tôi hận cô ta, hận, rất hận.

Hôm nay là ngày giỗ của cô ta. Ông ấy lại đến mộ của ả ngồi cả đêm đó. Bao năm trôi qua, bao hi sinh của tôi đều công cốc. Cô ta có ma lực gì mà khiến chồng tôi yêu đến vậy?".

Đến đây tôi mới hiểu lý do tại sao 2 người bình thường mà lại không sống như vợ chồng, không có con chung. Hóa ra, ông chủ đang trừng phạt vợ mình. Nhìn bà chủ tàn héo mỗi ngày, tâm bệnh ngày 1 nặng, tôi thấy thương. Không biết lỗi lầm trong quá khứ của bà ấy thế nào, nhưng chẳng lẽ 2 người cứ sống với nhau cả đời như thế này?