Ly hôn là hai từ mà có lẽ chẳng ai muốn nghĩ đến khi đã cùng nhau ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn. Vậy nhưng, nào ai nói trước được chữ “ngờ”.

Ngờ đâu đã từng yêu thương đến như vậy rồi có ngày phải mỗi người mỗi ngả.

Ngờ đâu gia đình tưởng như sẽ mãi ấm êm ấy lại có ngày kẻ ở người đi, con trẻ bên ai cũng như bơ vơ, lạc lõng.

Mỗi khi tụ tập, đám bạn cứ hỏi “bao giờ lấy chồng?”, tôi chỉ biết cười trừ, cười vì chẳng biết phải trả lời thế nào, không lẽ nói thật: "Tao sợ rồi, không lấy chồng đâu".

Bố đi ra cài then cửa, mẹ đang buông màn cho em ngủ, tôi đi sau mà thấy ở tay bố có cái gì đó loang loáng. Với một đứa trẻ 3 tuổi, tôi biết nó là con dao.

Máu mẹ thấm ướt đẫm cả cái khăn mùi soa!!!

Rồi bố mẹ chia tay, tôi do bố nuôi, mẹ nuôi em. Sau khi ly dị có mấy tháng, bố lấy vợ hai.

Mới ly hôn mấy tháng, bố đã lấy vợ hai

Ngoài thời gian lên lớp tôi phải chăm em của cô (tôi gọi vợ hai của bố là cô). Đi học không có sách giáo khoa, về nhà không có người dạy, học dốt nhất lớp, suốt ngày “được” ngồi cạnh lớp trưởng, bé tí đã phải nấu cơm khói toét cả mắt, người thì đen nhẻm lại toàn phải tự tắm giặt nên ghẻ lở toàn thân.

Mẹ thương quá đến nhà nội xin về nuôi mà bố còn ra vẻ: “Cô nghĩ tôi không nuôi được nó à?”. Và đúng là bố không nuôi được thật. Khi không còn gồng gắng được nữa, bố đồng ý để mẹ đến đón tôi về nuôi.

Từ ấy tới nay, bố chưa bao giờ mừng tuổi cho chị em tôi mỗi dịp Tết chúng tôi lên nhà nội, cũng chưa bao giờ chu cấp cho tôi đồng nào, gần như không có sự liên lạc nào gọi là có dù nhà tôi và nhà nội cách có 1 cây số. Cứ thế, từ hồi 7 tuổi tới giờ tôi không nghĩ mình còn bố.

Với hai chị em tôi, mẹ cũng là bố và bố là cái gì đó kiểu “mờ nhân ảnh” ngay cả trong tưởng tượng.

Cảnh mẹ bị đánh đập, hành hạ dã man, bụng mang dạ chửa phải nằm ngủ đêm hôm rét mướt dưới bếp, đói quá ăn tạm củ khoai lang sống, em sinh ra đã ốm yếu, hàng xóm sang chơi chỉ ngồi được dăm ba phút phải về vì không chịu nổi mùi thuốc Tây.

Tiền của bố ở hàng quán, cung phụng nhân tình chứ vợ và con đâu được đồng nào. Nếu phải nếm trải từng giây, từng phút, từng ngày của những năm tháng ấy, tôi không nghĩ có nổi một vài người đủ sự nhân hậu mà cho qua.

Những năm tháng thăng trầm từ thuở ấu thơ ấy đã tôi rèn tôi trở thành một đứa mạnh mẽ, cứng cỏi, dù giàu lòng trắc ẩn nhưng lại chẳng dám mở lòng mình với ai. Như cách gọi ấy, tôi chỉ giữ nó ở trong lòng, ẩn nó đi vì sợ biết đâu một ngày yêu thương như gió bay, qua đi rồi còn để lại muôn vàn nỗi đau.