Đưa 2 triệu đồng/tháng nuôi con, tôi vẫn bị bạn gái cũ chê "vô trách nhiệm"
Tôi tự nhận mình là chàng trai có ngoại hình, khá đào hoa. Tôi theo đuổi, tán tỉnh con gái nhiều, những cô gái phải lòng tôi không ít. Vậy nên chuyện yêu đương đôi khi chỉ xác định vui vẻ nhưng cũng lắm lúc đau đầu.
Với nhiều người, tôi là hạng đàn ông lăng nhăng. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, mình còn trẻ, yêu thì cứ yêu, miễn sao đừng để lại "hậu quả" là được.
Thế nhưng, không phải "cuộc yêu" nào mình cũng có sự chuẩn bị, tỉnh táo để làm chủ bản thân. Sau một lần cả say rượu lẫn "say tình", tôi đã để bạn gái dính bầu.
Khi đó, Thu và tôi chỉ mới xác lập quan hệ yêu đương được vài ba tháng. Thu không xinh đẹp, nhưng hiền lành, dễ thương.
Thu yêu tôi thật lòng, nghiêm túc, không giống các cô gái trước tôi từng yêu. Vậy nên khi Thu phát hiện có bầu, cô ấy nhất quyết giữ lại đứa bé.
Tôi thời điểm đó cũng yêu Thu, nhưng cưới cô ấy làm vợ thì tôi chưa nghĩ đến. Tôi mới 26 tuổi, ngoài tình trường khá oanh liệt ra, trong tay chưa có gì.
Công việc của tôi chỉ mang lại thu nhập đủ ăn đủ tiêu. Tôi chưa chuẩn bị cả về tài chính lẫn tinh thần cho việc phải gánh vác một gia đình nhỏ.
Còn Thu, cô ấy mới 23 tuổi, vừa "chân ướt chân ráo" đi làm. Cô ấy còn trẻ, còn cả tương lai rộng mở phía trước, không nên chỉ vì một đứa trẻ mà phải chịu những ràng buộc gia đình quá sớm.
Hơn nữa, cô ấy có nhiều lựa chọn, không nên lấy phải một người chồng chưa có gì đảm bảo cuộc sống cho gia đình như tôi.
Đó là những lý lẽ tôi đưa ra để thuyết phục Thu không nên giữ lại đứa bé. Tôi đã dính "tai nạn" kiểu này vài lần trước và đều xử lý ổn cả. Chỉ có điều với Thu thì lại khác.
Cô ấy nói yêu tôi thật lòng, cái thai là kết tinh tình cảm của cô ấy dành cho tôi. Tôi không muốn "chịu trách nhiệm" cũng không sao. Nhưng cô ấy nhất quyết sẽ không từ bỏ con của mình chỉ vì những điều tôi nói.
"Em nghĩ, cả anh và em đều trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm cho những việc mình làm. Em sẽ sinh con, nuôi con. Đừng cố thuyết phục em làm việc tàn nhẫn, thất đức ấy", Thu kiên quyết như vậy và tôi cũng không biết làm gì hơn.
Tôi nói thẳng với Thu rằng, nếu cô ấy nhất quyết sinh con thì đó là quyền của cô ấy. Còn tôi chưa sẵn sàng lấy vợ, chưa sẵn sàng làm cha.
Sau khi đứa bé ra đời, tôi sẽ góp một khoản tiền nhỏ coi như chu cấp nuôi đứa bé. Cô ấy nói rằng, việc trợ cấp nuôi con có cũng được, không có cô ấy cũng không cần.
Sau khi Thu nhất định sinh con, tình cảm của chúng tôi trở nên tệ hơn. Bản tính tôi vẫn là "cả thèm chóng chán". Vốn dĩ, ngay từ đầu, tôi đã không xác định lấy cô ấy làm vợ.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn gọi điện, nhắn tin hỏi thăm cô ấy có khỏe không, em bé thế nào. Nhưng Thu không trả lời tôi, coi tôi như kẻ sở khanh bội bạc.
Sau khi Thu sinh con, tôi có đến thăm, đưa cô ấy một số tiền tẩm bổ sức khỏe. Từ đó, tôi tự động chuyển khoản cho cô ấy 2 triệu đồng/tháng để trợ cấp nuôi con. Cô ấy vẫn nhận, không có bất cứ phản hồi nào.
Thấm thoắt, con gái của tôi và Thu đã 3 tuổi. Còn tôi tìm được một nửa của đời mình.
Chuyện sắp cưới vợ, tôi cũng nói cho Thu biết. Nhưng tôi không ngờ, từ khi nghe tin tôi sắp kết hôn, Thu bỗng đi rêu rao, nói xấu tôi khắp nơi.
Chúng tôi có một số bạn bè chung. Mỗi lần gặp gỡ, bạn bè đều trách móc tôi tệ bạc. Rằng tôi "dám chơi không dám chịu", làm con người ta có bầu, không những không cưới, còn vô trách nhiệm với cả con đẻ của mình.
Những lời Thu nói xấu về tôi khiến tôi bất ngờ và kinh ngạc. Tôi thừa nhận, từ khi có con, tôi chỉ gặp bé vài lần, chưa từng chăm sóc bé lúc đau ốm hay đưa bé đi chơi.
Nhưng tôi vẫn gửi tiền trợ cấp nuôi dưỡng bé. Số tiền 2 triệu đồng/tháng có thể không lớn, nhưng tổng cộng lại 3 năm qua cũng hơn 70 triệu đồng.
Đó không phải là tiền, là trách nhiệm của tôi dành cho con à? Sao cô ấy có thể phủ nhận sạch trơn vai trò của tôi như thế?
Mấy nay, tôi suy nghĩ rất nhiều. Con là do cô ấy quyết định sinh ra, quyết định nuôi dưỡng. Ngay từ đầu, cô ấy khẳng định không cần tôi phải "chịu trách nhiệm".
Nhưng tôi là người đàng hoàng nên mỗi tháng đều gửi 2 triệu đồng cho cô ấy. Giờ tôi sắp lấy vợ, rồi sẽ có con. Số tiền tôi kiếm được không nhiều, còn phải lo cho gia đình của mình nữa.
Mấy năm qua, mỗi tháng đều đặn tôi gửi 2 triệu đồng phụ cấp Thu nuôi con mà vẫn bị Thu rêu rao rằng, tôi là gã đàn ông bạc bẽo, người cha vô trách nhiệm.
Dù sao cũng mang tiếng xấu rồi, tôi có nên cắt luôn khoản 2 triệu đồng kia đi không?
Dâu trẻ bị mất 5 chỉ vàng, vài ngày sau mẹ chồng lầm lũi mang trả, đúng vào phút chót,...
Sau chuyện này, em muốn bù đắp cho mẹ chồng nhưng không biết làm thế nào để mẹ con hòa hợp hơn, các chị chỉ em vài cách với.
Không thấy con dâu được trao vàng cưới, mẹ chồng bĩu môi chê nhà gái, tàn tiệc lại muối mặt...
Vậy mới nói nhiều mẹ chồng bây giờ vẫn còn vật chất quá, điển hình là mẹ chồng em. Chắc chắn sau đợt này, bà sẽ không bao giờ đánh giá gia đình em qua vẻ bề ngoài nữa.
Chồng tức giận vì mất đôi giày , vợ gặng hỏ rồi 'chết lặng' khi biết mình đã gây ra...
Đến lúc này, tôi mới đồng cảm với chồng. Không ngờ anh lại có tâm sự như vậy. Bây giờ tôi rất muốn bù đắp cho chồng, nếu tôi mua một đôi giày y hệt như vậy, liệu tâm trạng anh sẽ khá hơn chứ?
Ngày sinh nhật, vợ nhận được một món quà bất ngờ từ chồng nhưng lại hãi khi thấy thứ...
Chuyện đến nước này, tôi không biết phải giải quyết thế nào, bởi chắc chắn hai người họ vẫn còn qua lại. Tôi có nên đến gặp cô ta và yêu cầu cô ta buông tha cho chồng mình không?