Tôi và chồng lấy nhau 12 năm. Lúc mới lấy nhau, tôi còn buôn bán ở chợ để nuôi chồng học thạc sĩ. Ngày trước, học cao như anh được người ta coi trọng nên tôi cũng ráng bươn chải để giúp đỡ chồng. Chồng tôi không chê tôi học ít hơn anh, ngược lại, anh rất yêu thương tôi. Anh còn nói sau này sẽ cố gắng để vợ con không phải khổ cực.

Mấy năm sau, chồng tôi quả thật đã thực hiện được lời hứa với vợ. Với số tiền tôi dành dụm, chồng tôi mở công ty làm ăn khấm khá. Tôi sau đó chỉ ở nhà lo cơm nước, chăm sóc con cái. Tôi nào ngờ được, chồng ngoại tình bên ngoài, còn chê bai vợ ở nhà kém sắc.

Chồng tôi ngoại tình rất cẩn thận, cho đến khi bị cô nhân tình tìm đến tận nhà làm loạn. Nhân tình của chồng đương nhiên trẻ đẹp hơn tôi. Nhưng cô ta làm sao so được với người vợ tào khang như tôi. Tôi kiên nhẫn để nói chuyện với chồng.

Chồng tôi sau mấy năm ra ngoài làm ăn, giao tiếp rộng rãi đã dần thay đổi lúc nào mà tôi không hay. Anh nói rằng không chịu nổi khi thấy vợ chỉ biết nấu nướng, ngày một xấu xí già nua. Anh giờ đã là giám đốc công ty lớn, cảm thấy mất mặt khi có người vợ như thế. Nhưng anh không muốn ly hôn, cũng vì không muốn người khác nghĩ anh có địa vị nên bỏ vợ thuở cơ hàn. Anh sẽ chu cấp tiền cho vợ con đầy đủ, chỉ cần tôi giữ im lặng.

Ảnh minh họa: Internet

Tôi thở dài thấy đắng nghẹn trong lòng, đi vào phòng lấy tờ đơn ly hôn đã ký đưa cho chồng. 3 tháng sau đó, cuối cùng chồng cũng đồng ý ly hôn nhưng buộc tôi phải giữ kín chuyện anh ngoại tình. Tôi gật đầu ưng thuận.

Đêm trước ngày ra tòa ly hôn, tôi đưa cho chồng một thứ. Anh ngẩn người cả mấy tiếng im lặng. Đó là một chiếc nhẫn làm từ nắp một lon nước ngọt. Ngày trước, chồng tôi không có tiền, chỉ có thể cầu hôn vợ bằng chiếc nhẫn đó. Ngày làm đám cưới, tôi và chồng cũng không có nổi một cặp nhẫn cưới đàng hoàng như người khác. Anh còn hứa khi giàu sang sẽ mua cho tôi nhẫn kim cương để bù đắp. Nhưng từ ngày giàu lên, anh chưa từng mua cho tôi một chiếc nhẫn nào.

Nhiều năm bên chồng, tôi vẫn giữ kỹ chiếc nhẫn nắp lon kia. Tôi để nó trước mặt chồng, rồi quay vào phòng chuẩn bị đồ đạc dọn đi. Chồng tôi sau đó bất ngờ đi đến bên tôi, ôm lấy tôi rồi khóc. Anh nói khi thấy chiếc nhẫn anh mới nhớ lại rằng mình mang ơn tôi nhiều thế nào. Tháng năm khổ cực đó, chỉ có tôi chịu lấy anh làm chồng. Anh nói xin lỗi vì đã vô tâm và vô ơn. Anh muốn tôi quay lại để làm lại với anh.

Tôi thấy trong lòng ngổn ngang. Tôi biết mình không còn trẻ để tái giá, con của tôi cũng cần có cha. Nhưng nếu đây chỉ là giây phút chồng xúc động nhất thời thì sao? Có chắc rằng sau đó anh sẽ thay đổi, hết lòng với vợ con không? Tôi có nên tha thứ cho chồng không?