Tôi tìm gặp lại bạn trai cũ để xin hiến tủy cứu con nhưng nhận trái đắng
Trước khi đi học xa, mẹ dặn dò tôi phải cố gắng học hành chăm chỉ, không được yêu đương linh tinh. Chẳng may mà có con thì lỡ dở cả đời người. Lúc đó, tôi bực bội với lời nói chẳng đâu vào đâu của mẹ. Tôi còn bao nhiêu dự định tương lai chưa hoàn thành, yêu đương gì ở đây.
Suốt 3 năm đầu, tôi chăm chỉ học tập và vẫn nói không với tình yêu. Đến khi gặp Khải thì trái tim tôi rung động thật sự. Dù lý trí tôi bảo không được yêu, phải học nhưng trái tim mách bảo cứ yêu một lần cho biết. Cuối cùng, tôi đã đồng ý là bạn gái của Khải.
Khi tôi học năm 4 thì mang bầu và đòi bạn trai cưới nhưng anh đã hắt hủi mẹ con tôi. Không còn đường đi, tôi về nương tựa vào bố mẹ. Dù rất tủi nhục nhưng "con dại cái mang", bố mẹ đành dang tay đón mẹ con tôi lúc khó khăn nhất.
Nếu không có sự hỗ trợ của gia đình, tôi không biết phải xoay xở thế nào với đứa con thơ dại. Mẹ nghỉ việc ở nhà bế con cho tôi đi học tiếp đại học. Không muốn trở thành gánh nặng cho bố mẹ, lần này tôi quyết tâm gấp nhiều lần ngày trước.
Hiện tôi có công việc ổn định và thu nhập cao, tưởng cuộc sống của mẹ con tôi sẽ trở nên tốt đẹp. Nào ngờ trong một lần con bị chảy máu cam, tôi đưa con đi viện kiểm tra thì phát hiện con bị bệnh máu trắng, cần phải có người hiến tủy thì mới cứu được mạng sống.
Gia đình tôi lần lượt được gọi đến để làm xét nghiệm tủy xem có phù hợp với con tôi không nhưng hi vọng rồi lại thất vọng. Đúng lúc tôi đang bế tắc nhất thì mẹ gợi ý tôi hãy liên hệ với bạn trai cũ, biết đâu gia đình bên đó sẽ có người thích ứng với tủy của con tôi.
Vì tính mạng của con, tôi dẹp bỏ hết sĩ diện qua một bên, tìm mọi cách để liên hệ được với Khải. Sau 1 tháng tìm kiếm, cuối cùng tôi gặp được bạn trai cũ. Lúc gặp lại, anh ấy không vui khi nhìn thấy tôi. Không muốn để người ta coi thường mình, tôi đi thẳng vào vấn đề.
Khải từ chối làm xét nghiệm hiến tủy với lý do anh ấy đã có gia đình yên ổn, không muốn chuyện quá khứ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Anh còn đuổi tôi về và cấm nói chuyện đứa con riêng của anh ấy cho người khác biết.
Chỉ có gia đình Khải là hy vọng cuối cùng của con tôi. Theo mọi người, tôi phải làm sao để anh ấy chịu ra tay cứu con tôi đây?
Khánh kiệt kinh tế, tôi mang bán vàng cưới rồi 'ngượng chín mặt' khi ông chủ tiệm vàng nghiêm mặt...
Tôi mệt mỏi quá, không ngờ chồng vẫn chứng nào tật ấy. Bây giờ chẳng biết đào đâu ra tiền, tôi cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ nữa. Tôi nên làm gì vào lúc này đây?
Thấy chồng bỏ thang máy đi thang bộ, vợ theo dõi rồi ngỡ ngàng khi thấy đứa bé anh đón...
Tôi cũng không can thiệp vào nữa, dù sao tôi vẫn tôn trọng chồng. Thế rồi đợt này dịch, công ty của tôi cho ở nhà làm việc, tôi mới phát hiện một chuyện rất lạ.
Thấy hôm nào mẹ chồng cũng đòi ăn trứng luộc dầm nước mắm, dâu trẻ thắc mắc rồi 'bật khóc'...
Mẹ chồng em thật thà lắm, bà bảo do các con chẳng có tiền, mẹ lên thì thêm miệng ăn nên sợ bọn em tốn kém.
Coi thường chồng nghèo, vợ trẻ đòi ly hôn và tròn mắt với 12 chiếc túi đựng tiền anh giấu...
Vì vậy mọi người ạ, đã là vợ chồng, khi không thể tin tưởng và hỗ trợ nhau thì tốt nhất hãy giữ lại lòng chung thủy. Với người như vợ tôi, dù có quyết định lại 100 lần, tôi vẫn lựa chọn ly hôn.