Tôi chưa lập gia đình, công việc vất vả, lương chỉ đủ nuôi bản thân. Xa quê, tôi đi làm được gần 7 năm nhưng giờ nhìn lại bản thân không có gì trong tay ngoài một căn hộ chung cư ở thành phố mà mẹ tôi mua cho trước khi mất. Trong khi đồng nghiệp có tiền tiết kiệm, đi du lịch, mua sắm thì tôi lại không hề tiêu pha gì nhiều cho bản thân. Tôi thấy còn nhiều thứ phải lo, phải chịu trách nhiệm. Bố tôi đã có người mới, ông khó tính và hay kêu ca phàn nàn vì phải chi tiêu trong nhà. Ông thường kể lể việc mệt mỏi, ốm đau, lương không đủ sống... dù tôi biết lương và thu nhập riêng ông thoải mái chi tiêu. Ông cũng không bao giờ hỏi tiền tôi nhưng trong tâm trí tôi luôn bị ám ảnh bởi những lời kêu ca đó nên tự nhủ phải đưa tiền mỗi khi Tết đến hay giỗ mẹ. Tôi cũng không muốn làm bố lo nên nói rằng mình vẫn còn tiền.

Khoản tiền tôi đưa bố không đáng là bao, chỉ khoảng 20 triệu một năm, tôi vẫn có thể thoải mái chi tiêu nếu không phải lo lắng cho em trai. Em trai đang làm cảnh sát ở quê, thu nhập ổn, không có đầu óc kinh doanh nhưng thích làm ăn, từng vay nóng và phải trả gần một tỷ đồng, chưa kể những khoản ăn chơi bừa bãi. Bố tôi vì thế cũng bức xúc, trong nhà không khi nào yên. Tôi rất đau đầu vì em trai mình khi nó muốn mở nhà hàng làm ăn chung với bạn. Tôi không tin tưởng lắm nhưng cũng vay tín chấp theo lương cho em 70 triệu đồng. Ngoài ra những khoản nhỏ hơn tôi thường xuyên cho em trong giai đoạn em vay nợ nóng. Tổng tiền tôi cho em lên tới gần 200 triệu.

Sau từng ấy năm làm việc tôi không còn gì nữa, nhưng em lại muốn vay nợ nóng tiếp để làm ăn. Tôi như phát điên sau khi nghe tin, thực sự bất lực sau khi khuyên can quá nhiều nhưng em không chịu nghe. Tôi rất hối hận vì hy sinh quá nhiều cho gia đình, trong khi bản thân muốn tìm một chỗ dựa từ họ mà không có. Tôi có nên phủi tay không? Vì lý do công việc, tôi có thể hàng năm chỉ về quê một lần vào ngày giỗ mẹ là đủ. Em tôi vay nợ thì có thể bán nhà ở quê trả nợ, tôi thực sự quá mệt mỏi khi sự quan tâm, lo lắng của mình không được hồi đáp. Tôi có nhiều thứ muốn làm, muốn đi du lịch, mua sắm, sống cuộc sống thoải mái của mình, như vậy có bị xem là bất hiếu, vô tâm hay không?