Tình cờ gặp lại người yêu cũ, anh nói một câu khiến tôi rộn ràng nửa đêm tới gặp anh
Tâm là người yêu cũ của tôi thời đại học. Chúng tôi học cùng nhau rồi có tình cảm. Tình yêu thời sinh viên nhẹ nhàng không vướng bận tiền bạc, danh vọng. Chúng tôi còn hứa hẹn sẽ trở thành vợ chồng trong tương lai.
Nhưng mối tình sinh viên ngày đó có một cái kết buồn. Tôi và anh làm ở hai nơi khác nhau. Chúng tôi cãi vã thường xuyên vì những vấn đề nhỏ nhặt, cùng áp lực của sinh viên mới ra trường. Vì một hiểu lầm nhỏ, tôi quyết định chia tay trong im lặng. Tôi nghĩ rằng anh phản bội tôi nên chủ động cắt đứt hết mọi liên lạc với người cũ.
Sau khi ra trường 3 năm thì quen chồng hiện tại. Anh hơn tôi 3 tuổi, vững vàng với sự nghiệp ổn định. Sau 2 năm yêu nhau thì chúng tôi về một nhà. Giờ gia đình nhỏ của tôi đã có tiếng con trẻ hạnh phúc. Những chuyện về người yêu cũ tôi đã không còn nhớ tới nữa.
Bất ngờ trong một lần hẹn gặp bạn bè, tôi gặp lại người yêu cũ. Anh trông vẫn chẳng khác ngày xưa là bao, vẫn dáng vẻ điển trai thư sinh. Tôi vừa nhìn thấy anh thì giật mình nhớ lại đoạn ký ức cũ, trong lòng cũng dậy lên cảm xúc kì lạ. Chúng tôi nói chuyện với nhau như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Tôi kể Lâm nghe về gia đình nhỏ của mình, về người chồng yêu thương tôi và con gái xinh xắn đáng yêu. Lâm im lặng nghe tôi kể, mặt không biến sắc. Sau đó, tôi nghe anh nói một câu:
“Em có hiện tại hạnh phúc, chỉ có anh vẫn ở lại quá khứ của chúng ta ngày đó”.
Nói xong câu đó, Lâm rời đi mất. Tôi lặng người ngồi im, chẳng nhìn theo anh, cũng không đuổi theo. Sau đó tôi nghe bạn bè nói sau khi tôi rời đi thì Lâm cũng chưa từng yêu ai, anh ấy vẫn nghĩ sẽ có ngày tìm được tôi để giải thích.
Đêm ấy trở về nhà, tôi nằm ngủ trong vòng tay của chồng mà đầu óc lại nhớ về người yêu cũ. Tôi thấy có lỗi với Lâm vì khi rời đi không nói một lời dứt khoát, để anh ấy lỡ dở nhiều thời gian vì tôi. Thay vì nói là còn tình cảm với anh, thì tôi thấy tội cho anh hơn.
Sáng hôm sau, tôi vẫn dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho gia đình, hôn chồng trước khi anh rời đi. Cứ ngỡ như đêm qua tôi đã có một giấc mơ về tháng năm cũ. Giờ tôi lại sống cuộc sống hạnh phúc hiện tại của mình. Chuyện đã qua không thể trở lại, chỉ có bài học để tôi phải sống tốt hơn.
Sau ly hôn để lại hết tài sản cho vợ con, 2 năm sau tôi bàng hoàng thấy dáng vẻ...
Sau một tháng giằng co thì chúng tôi ra tòa. Tôi nhường cho vợ quyền nuôi con, đồng thời ra đi tay trắng.
Con gái học giỏi bỗng tụt hạng dốt nhất lớp, mẹ quát mắng nhưng lại sốc ngất khi nghe con...
Mặc cho con la hét, đang cơn thịnh nộ, Hà mắng con không tiếc lời. Đúng lúc đó, bà giúp việc đi về, thấy vậy bà vội ôm chầm lấy bé Thỏ và xin Hà bớt lời.
Bị gái lạ tát tới tấp trên phố, tôi bàng hoàng phát hiện bí mật đằng sau của gia đình...
Nhưng hiện tại chúng tôi ai cũng có cuộc sống yên ả, dù là tôi, người anh em song sinh kia hay là em gái của tôi. Sẽ ra sao nếu tôi nói ra bí mật của gia đình này? Tôi có nên nói ra hay không?
5 năm làm mẹ đơn thân, mẹ chồng "hụt" bất ngờ tìm đến đòi gặp cháu và trao tài sản...
Tôi dù hận mẹ con Quốc nhưng đứa con là máu mủ của tôi, tôi không thể giết đứa trẻ vô tội này. Vì thế, tôi đành nói dối rằng mình đã phá thai để tránh xa hai con người ác độc đó.