Tôi có một người anh. Khi đã có vợ, anh tôi chuyển ra ngoài sống. Cũng bởi gia đình chị dâu tôi giàu, có luôn nhà riêng cho hai anh chị. Nhưng hàng tuần, vợ chồng anh trai tôi vẫn về thăm ba mẹ. Chị dâu tôi dư dả tiền bạc, ăn nói lại khéo nên rất được lòng mẹ tôi. Bà quý chị ấy lắm, tới mức chẳng nỡ bảo sai chuyện gì trong nhà.

Ngược lại, mẹ tôi lại không cư xử được như thế với vợ tôi. Cứ đến giỗ, hay ăn uống trong nhà, mẹ tôi đều giao hết chuyện nấu nướng cho cô ấy. Trong khi đó, chị dâu tôi đến tận trưa mới sang, cũng không hề vào giúp vợ tôi nấu nướng hay dọn dẹp gì.

Mẹ tôi khi ấy chẳng trách chị tôi một lời, còn quay sang nói với vợ tôi: “Đừng có mà so bì, Lan nó đi xa vất vả, lúc về còn nắng nóng. Thôi thì có mấy cái bát, con rửa đi còn đợi ai?”.

Tính tôi chẳng phải nhỏ nhen tị nạnh nhưng thấy cảnh đó cũng thương vợ mình. Nhà vợ chồng anh tôi cũng chỉ cách nhà chúng tôi 20 phút đi xe máy. Nói chẳng phải gì, tôi biết rõ chị dâu tôi biếu mẹ tôi tiền nhiều, quà đắt, bà cũng ưu ái chị ấy hơn.

Ảnh minh họa: Internet

Đến cả lúc ngồi vào ăn cơm với mọi người, mẹ tôi còn khen chị dâu không tiếc lời với họ hàng. Còn khi mọi người nhắc tới dâu út đảm đang, tháo vác, lại nấu ăn ngon thì bà chẳng nói một lời. Tôi thấy vậy buồn lắm. Lúc ấy, tôi cũng nào dám trách mẹ thiên vị, chỉ tự trách mình không làm được nhiều tiền, khiến vợ bị xem thường. Còn cả những lúc mẹ tôi trách mắng vợ những điều nhỏ nhặt, tôi lại càng xót cho vợ hơn.

Tôi lấy đó làm động lực làm ăn, kiếm tiền. Trời thương, 4 năm sau, chúng tôi đủ tiền mua một căn nhà riêng. Dù chẳng phải sang giàu như anh tôi, nhưng nhà của chúng tôi vẫn đủ đầy ấm áp. Từ lúc ra riêng, tôi cũng mừng vì vợ sống thoải mai, vui vẻ hơn trước nhiều. Theo đó, công việc của cô ấy dần tốt hơn, vợ tôi được thăng chức, lương được tăng.

Cùng lúc đó, gia đình vợ chồng anh trai tôi lại có biến cố. Nhà vợ anh ấy bị lừa tiền, phải ôm nợ không ít, công việc của anh ấy dần đi xuống. Cũng từ đó, lâu rồi tôi không còn nghe mẹ tôi khoe được chị dâu tặng quà đắt tiền nữa.

Mấy hôm trước, mẹ tôi đi đứng không cẩn thận, vậy là ngã cầu thang, gãy chân. Mẹ tôi khi ấy gọi báo cho chị dâu, nhưng chị ấy lại bảo bận không có thời gian. Vậy là mẹ tôi gọi cho tôi, có phần rụt rè. Bà bảo tôi nói với vợ sang chăm bà vài hôm, rằng ba tôi vụng về không nhờ vả được.

Tối đến, tôi nói với vợ chuyện ấy. Nhưng vợ tôi thì cứ im im chẳng nói lời nào. Tôi đành nhắc lại thì lại nghe tiếng vợ gắt lên: “Xưa nay mẹ anh khen đứa nào thì giờ gọi về mà hầu!”. Cô ấy cứ thế bỏ vào phòng. Tôi sững người cũng chẳng biết nói gì. Vì thật sự cũng là do mẹ tôi từ trước đến nay cư xử không tốt với cô ấy.

Chiều hôm sau, khi đi làm về, tôi đành mua đồ ăn để sang nhà nấu cho mẹ bữa cơm. Vậy mà, vừa tới nhà tôi đã thấy nhà cửa gọn gàng, cơm nước cũng đâu vào đấy. Bất ngờ hơn nữa chính là thấy vợ tôi bưng chén canh đi từ phòng mẹ tôi ra. Thấy tôi, vợ như chẳng để ý, cứ vậy đi thẳng xuống nhà bếp.

Tối về rồi, tôi cứ im lìm ôm lấy vợ. Lòng cứ nghẹn ngào, giọng nói cũng nghẹn lại: “Cảm ơn em vì bao dung, không để bụng những gì mẹ đã làm với em”. Vợ tôi chẳng nói gì, cứ xoa lấy tay tôi như đáp lại bằng sự cảm thông, thấu hiểu.

Vậy là sáng nay, mẹ tôi gọi, bà nói xin lỗi vì đã cư xử không tốt với vợ tôi từ trước đến nay. Tôi thấy trong lòng cũng nhẹ nhõm đi thật nhiều. Vì cuối cùng bà cũng đã hiểu tình cảm của  người thân cho nhau không phải chỉ đo bằng vật chất, bạc tiền, mà là ở tấm lòng…