Từ ngày chúng tôi yêu nhau đã bị bố mẹ chồng cản, lý do là không môn đăng hộ đối. Gia đình tôi nghèo, còn nhà anh ấy giàu có. Không được gia đình nhà trai chấp nhận, tôi cũng tính chuyện buông bỏ nhưng chồng tôi lôi kéo quyết liệt quá nên tôi đành nghe theo trái tim mách bảo.

Đến lúc tôi có thai, gia đình chồng không ngăn cản được nữa mà miễn cưỡng tổ chức đám cưới cho chúng tôi. Không ưa con dâu nên đám cưới không được to như của chị gái chồng nhưng tôi chẳng bận tâm. Điều tôi mong muốn nhất khi về nhà chồng, được bố mẹ đối xử tốt là đủ rồi.

Dù bụng bầu 4 tháng nhưng sáng nào tôi cũng dậy sớm nấu ăn cho cả nhà và chuẩn bị cặp lồng cơm trưa để mẹ chồng mang đi làm. Cả ngày mệt mỏi với công việc và bầu bì nhưng tối về tôi vẫn cố gắng về sớm để nấu bữa tối ngon cho mọi người. Vì tay nghề nấu nướng của tôi rất tốt nên những món tôi nấu đều được cả nhà ăn hết và không ai chê bai điều gì.

Tuy tôi là con nhà nghèo nhưng được bố mẹ giáo dục kỹ lưỡng ngay từ nhỏ nên rất hiểu các phép tắc và đối nhân xử thế. Vậy nên, về nhà chồng, bố mẹ không chê trách tôi được điểm nào. Nhưng tôi chẳng thể ghi được điểm nào mà còn khiến mẹ chồng ghét bỏ hơn. Dường như trong mắt bà, tôi đang cố tình diễn để lấy lòng nhà chồng.

Tuần vừa rồi là sinh nhật mẹ chồng, tôi dùng toàn bộ tiền lương của mình để mua tặng mẹ 1 chiếc túi. Bởi vì sở thích của mẹ là sưu tập những chiếc túi hàng hiệu. Tôi để ý quà của mọi người, mẹ nâng niu cảm ơn, còn khi nhận được quà của con dâu, mẹ chỉ ừ rồi để vào góc khuất.

Sau ngày sinh nhật mẹ chồng, bà bóc hết quà ra, có cái để dùng, có cái thì cất đi, còn món quà của tôi chưa bóc mà đặt ở trên nóc tủ. Thỉnh thoảng vào lau dọn phòng cho bố mẹ, nhìn thấy nó mà tôi ức chế vô cùng.

Cả đời tôi chưa bao giờ dám mua cho bản thân món quà nào đắt tiền như thế. Nhịn ăn nhịn tiêu để mua quà tặng mẹ chồng, vậy mà bà đối xử như thế. Nhìn món quà, tôi có cảm giác như đang bị tra tấn tinh thần. Mẹ không ưa con dâu, không thích đồ của tôi. Theo mọi người, tôi có nên xin lại món quà đó không? Chứ để hẩm hiu một góc, không được bóc ra, càng nhìn tôi càng đau lòng chua chát thôi.