Tâm sự đàn bà một đời chồng: Không có đàn ông chẳng phải là điều gì to tát
Người đàn bà một đời chồng như tôi hiểu rằng thiếu đàn ông chỉ là một vấn đề nhỏ, kiểu như mình thiếu người trả tiền cà phê vậy thôi. Điều phụ nữ cần nhất cho cuộc đời mình không phải đàn ông mà là sự tự tin và tiền. Khi có những điều đó, phụ nữ chẳng sợ một cuộc sống chông chênh, cô đơn hay buồn bã.
Tôi cũng như biết bao nhiêu người phụ nữ khác, cũng từng nghĩ rằng cuộc đời mình nhất định phải có một người đàn ông để nương dựa. Ai cũng nghĩ mình yếu đuối lắm, chẳng thể cô đơn mà bước trong cuộc đời đầy biến động này được. Nhiều người đã nói với tôi rằng “bán rẻ hơn cho không, có chồng hơn ở giá”, có một người đàn ông đỡ đần vẫn tốt hơn là lẻ bóng. Những lúc bóng điện hư, cái chân ghế bị hỏng cũng có người sửa. Những đêm tối mưa giông mù mịt, đàn bà cũng yên tâm khi có một người đàn ông trong nhà.
Thế nhưng, đâu phải đàn bà lấy chồng ai rồi cũng được bình yên, có chồng giúp đỡ, san sẻ. Như chồng tôi đó, chẳng bao giờ đụng tay vào bất cứ chuyện gì trong nhà. Ví dụ như bóng điện hư nửa tháng, nhà cửa tối om vẫn mặc kệ. Nói mãi không được, tôi đành gọi thợ. Vợ ốm liệt giường, con đói, nhà cửa nhếch nhác vẫn bỏ đó mà đi ăn nhậu, tiệc tùng. Những lần con ốm, đi viện, mình tôi thức trông mệt nhoài mà chồng vẫn bình thản nói rằng: “Con nít đứa nào mà chẳng ốm”. Biết bao nhiêu chuyện như vậy, khiến tôi chẳng thèm mở miệng nhờ chồng. Tự mình làm lấy cho xong.
Hơn 10 năm ròng rã như thế, tôi quyết định ly hôn. Bởi mình có chồng mà một mình phải tự làm lấy mọi thứ, kể cả việc kiếm tiền nuôi con thì người chồng ấy chẳng khác gì cái bóng. Thôi thì buông ra cho nhẹ. Tôi cũng chẳng phải đau đớn hay khổ tâm nhiều bởi bao nhiêu năm qua tôi đã quá chán chường và mệt mỏi, đã khóc đủ rồi. Tôi chẳng lo lắng quá nhiều bởi thật ra bao lâu nay chỉ có một mình tôi nuôi con.
Thiếu vắng một người đàn ông trong cuộc đời cũng có chút hụt hẫng nhưng cũng chẳng phải là điều gì quá quan trọng. Chỉ là cuộc đời mình xóa đi một mối quan hệ không tốt, bỏ đi một thứ khiến mình nhức buốt. Tôi nghĩ điều đó tốt chứ không phải tệ như nhiều phụ nữ ly hôn vẫn thường nghĩ. Về nhà, tôi chẳng còn phải nhìn thấy bộ dạng chồng say xỉn, lười biếng mỗi ngày. Đêm đêm, tôi chẳng còn phải nhìn anh ta về khật khưỡng trong cơn say. Tôi chẳng phải ngậm đắng nuốt cay vì con mà nhẫn nhịn. Ly hôn, tôi được là chính tôi, tự do và bình yên vô cùng.
Vừa về ra mắt nhà bạn trai, vừa nghe cháu của anh vô tư nói một câu, tôi xách đồ...
Đến lúc trở vào nhà, tôi thấy hai đứa trẻ vẫn đang chơi xe đồ chơi với nhau. Tôi định đến bảo thằng bé vào nhà thì nghe nó nói với cậu bạn hàng xóm:
Kết quả ADN đích thị là con mình nhưng lại y đúc hàng xóm, cay đắng biết sự thật tôi...
Quả thật tôi không bao giờ ngờ có ngày hôm nay…
Ly hôn năm, chồng cũ lần đầu đến thăm vợ cũ, nghe con vô tư hỏi mẹ một câu...
Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
Tình cờ thấy mẹ chồng giặt đồ lúc sáng sớm, tôi tức giận muốn bật khóc, cất luôn số tiền...
Tôi đau lòng và uất hận vô cùng. Tôi thương bản thân một thì thương con gái mười. Con gái tôi chẳng có tội tình gì, vừa sinh ra đã bị ông bà nội ghẻ lạnh.