Tâm sự của người đàn bà bị chồng ruồng bỏ: Nghĩa một đời mà anh dửng dưng như không
Nhân duyên là thứ chẳng thể cưỡng cầu, có duyên thì đến, hết duyên thì đi, đó là lẽ thường tình ở đời. Nhưng đôi khi có những thứ chúng ta không thể chấp nhận hết duyên thì đi, mà vẫn ray rứt khôn nguôi. Giống như cuộc hôn nhân của tôi và anh vậy. Tôi xem anh là nghĩa một đời, nhưng anh lại dửng dưng như không. Tôi xem anh là chỗ dựa vững chắc nhưng anh lại mang điểm tựa đó cho một người khác. Với anh một người chỉ quen vài ba tháng, ngủ với nhau đôi ba lần đã là thân. Còn nghĩa vợ chồng thì anh lại nghĩ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Ngày anh mang đơn về cho tôi ký cũng là ngày mọi niềm tin và tình yêu trong tôi đổ vỡ. Anh nói người đó có thai được hai tháng. Anh ra điều kiện với tôi, một là cho anh sang ở bên cạnh chăm sóc nhân tình. Hai là tôi phải ký vào đơn ly hôn, bởi anh không thể nào làm khác được. Anh vừa dứt lời đã ăn cái tát của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi đánh anh và cũng là lần cuối cùng. Bởi tôi đã quá rõ bộ mặt giả dối đó rồi, bây giờ có níu kéo cũng thêm tủi thân. Vậy là chúng tôi ly hôn sau 2 năm kết hôn. Tôi không ngờ con đường hôn nhân của mình lại ngắn ngủi đến vậy. Ngắn đến nỗi chưa cảm nhận được hương vị của hạnh phúc đã vội vàng chia ly. Ngắn đến nỗi anh thay lòng lúc nào tôi cũng chẳng kịp nhận ra. Và ngắn đến nỗi mỗi lần nhắc đến cũng cảm thấy đau lòng.
Sau tất cả, tôi nghe người ta kể lại, anh sống hạnh phúc lắm. Còn tôi giờ đây phải mang tiếng đàn bà một đời chồng. Trong khi anh hạnh phúc đón chào đứa con của mình thì tôi lại một mình nuôi con của cả hai. Đôi khi ấm ức đến tột cùng nhưng rồi lại tự nhắc nhở bản thân không được giận dữ. Bây giờ tức giận để được gì, anh cũng đã vui vẻ bên vòng tay khác rồi. Tức giận chỉ khiến bản thân ngày càng thất bại mà thôi.
Nhân duyên này anh đành lòng cắt đứt, khiến tôi tủi thân không biết tựa vào đâu. Vợ chồng là nghĩa trăm năm, nhưng anh lại xem như ngày một ngày hai. Thích thì tiếp tục, không thích thì rời đi. Quả thật không thể biết được trên đời này có điều gì là trường tồn. Tôi được cưới hỏi đàng hoàng, ngày đám cưới cũng tưng bừng, náo nhiệt nhưng lại không sánh bằng một mối tình vụng trộm, lên giường vài lần để rồi tưởng là thuộc về nhau.
Nhớ lại ngày mới cưới, chúng tôi bất đồng quan điểm, cãi vã không ít nhưng cũng chấp nhận bỏ qua. Vì nghĩ cứ tiếp tục xung đột như vậy, cuộc sống hôn nhân sẽ không thể bền vững. Khi đó tôi là người nhẫn nhịn nhiều nhất, mỗi lần anh lớn tiếng, tôi đều tìm cách im lặng hoặc xoa dịu. Mọi việc trong nhà tôi không bao giờ nhờ anh chuyện gì. Đến cả việc quà cáp cho gia đình hai bên, tôi cũng đứng ra mua rồi nói là anh tặng. Tiệc tùng bên nhà chồng, tôi đều nghỉ việc sang phụ giúp. Có thể nói tôi là người cố gắng hết sức trong cuộc hôn nhân này. Nhưng đến khi quyết định đoạn kết cho cuộc hôn nhân của mình, tôi cũng không có quyền để tự định đoạt. Từ đầu đến cuối vốn dĩ anh không xem trọng gia đình này, không xem trọng người vợ như tôi.
Trong khi nhiều đàn ông xem nhẹ nghĩa vợ chồng, phụ nữ lại rất quan tâm. Đàn ông cứ nghĩ cưới nhau về rồi, cứ thoải mái sống như trước đây, việc gì phải thay đổi. Nhưng phụ nữ lại cố gắng để hoàn thiện mình trở thành người vợ tốt. Đáng tiếc những công sức họ bỏ ra để xây dựng một gia đình hạnh phúc cũng không bằng một người chỉ gặp nhau vài lần. Tiếc là những lao tâm khổ tứ của họ bỏ ra cũng không bằng một người chỉ nói vài lời ngọt ngào. Suy cho cùng, đàn bà xem trọng nghĩa trăm năm, còn đàn ông thì dửng dưng đến đau lòng.
Đau buồn vì chồng gặp tai nạn qua đời, không ngờ người phụ nữ dắt thêm đứa con nói những...
Nỗi đau này chưa xong nỗi đau khác ập đến khiến đầu óc tôi rối lên chẳng nghĩ được gì chỉ có ngồi khóc nhìn chị ta đương ở thế đắc thắng.
Nghi ngờ chồng có quỹ đen, tôi lén lút trữ của cải cho bản thân mình, nào ngờ ngày đọc...
Khi đưa tang chồng xong, đọc xong những dòng chữ đó thì mắt tôi đã nhòa đi, nước mắt chảy nhòa...
Lâm bệnh nặng, chồng xin vợ cho gặp nhân tình lần cuối, nào ngờ phản ứng của ả bồ khiến...
Song cách đây vài tháng, Thành phát hiện bị suy thận độ 4. Tình trạng sức khỏe mỗi ngày một giảm sút trông thấy. Dù một tuần chạy thận 2, 3 lần cũng chẳng thể kéo dài thời gian sống cho anh được bao nhiêu nếu bệnh viện không tìm được người hiến thận tương thích với cơ thể anh.
Gọi cả gia đình đi bắt gian, đến tới nơi mở cửa ra, tôi và bố đứng hình trước cảnh...
Kỳ thực, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của gia đình tôi không hòa hợp, thậm chí là căng thẳng.