Sự cam chịu của phụ nữ chính là nguyên cớ để đàn ông sống vô tâm
Chị đồng nghiệp của tôi có một người chồng vô tâm. Nghe chị kể tôi mới hiểu được rằng có những người đàn ông bề ngoài tử tế, suốt ngày quần áo bảnh bao như vậy lại có thể đối xử không tốt với vợ con. Cuộc sống làm vợ của chị chỉ là sự mệt mỏi, chán chường kéo dài mà thôi.
Chị nấu ăn rất ngon, cắm hoa đẹp, biết làm rất nhiều món bánh ngon không thua kém ở tiệm. Vậy mà, những mâm cơm ngon lành chị nấu nhiều khi phải đổ bỏ bởi chồng bận ăn nhậu nhiều khi đến nửa đêm. Không biết đã bao nhiêu lần chị ngủ gật chờ chồng. Anh say rượu chị lại tất bật pha nước chanh, lại lau dọn đống nôn ói. Sáng ra lại dậy thật sớm nấu cháo hay hầm xương nấu canh bởi sợ chồng đêm qua nhậu say đắng miệng. Nhưng mà, biết bao năm trời, chị sống như thế mà chồng có bao giờ suy nghĩ rằng vợ sẽ buồn, sẽ mệt mỏi. Chị là người đàn bà cam chịu và nhẫn nhịn đến mức chẳng bao giờ mở miệng than trách chồng nửa câu.
Chị đã cho chồng thấy rằng, cho dù mình đi đến nửa đêm hay đi đến sáng thì vợ vẫn ngồi đợi. Cho dù anh có say xỉn hay thế nào thì chị vẫn ở bên lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Chị cứ nghĩ rằng như vậy chồng sẽ thương yêu vợ nhiều hơn nhưng không hề biết rằng mình là nguyên nhân và chính mình đã dung túng cho sự vô tâm ấy. Bao nhiêu năm rồi, chồng vô tâm, hờ hừng cũng là chừng ấy năm chị vẫn chịu đựng và nhẫn nhịn.
Đàn bà có chồng ai cũng sống vì con, vì chồng. Nhưng nhiều người phụ nữ tạo cho mình một hình ảnh hy sinh, sống quên mình, nhẫn nhịn trong mắt đàn ông. Khi đàn bà sống quá cam chịu, đàn ông sẽ nghĩ: “Dù mình có ra sao, có gây ra tội lỗi gì thì người vợ cũng không thể rời xa”. Khi đàn ông làm sai, vợ chẳng lên tiếng thì đàn ông sẽ nghiễm nhiên trượt dài trong sự sai trái và vô tâm của mình.
Đàn bà lấy chồng, dù giàu sang hay nghèo khó thì hạnh phúc cũng vô cùng nhỏ bé: Nhìn thấy nhà cửa ấm áp, thấy chồng con vui vẻ ăn món ngon mình nấu, được tự tay vun vén cho gia đình. Nhưng hy sinh quá dễ dẫn đến cam chịu. Nghĩa là cả nguồn sống, cả cuộc đời của mình thu nhỏ lại dưới cái bóng của chồng. Chỉ cần chồng vui, chỉ cần gia đình hạnh phúc đàn bà có thiệt thòi một chút cũng chẳng sao.
Đàn bà nhiều khi nghĩ rằng hy sinh sẽ đổi được hạnh phúc. Chồng vì những lo toan, vất vả của vợ mà thương yêu vợ nhiều hơn. Sẽ thấy ở ngoài kia, chẳng ai có thể vun vén và lo toan cho gia đình bằng vợ. Thế nhưng hy sinh và cam chịu sẽ khiến đàn ông ỷ lại. Nghĩ rằng mọi sự đã có vợ lo. Đàn ông dần biến thành những người ích kỉ và tự mãn trong chính sự hi sinh của vợ. Nghĩ rằng, đàn bà chỉ quẩn quanh bếp núc trong nhà, thương yêu chồng con hơn cả. Cho dù họ sai lầm, mắc lỗi người vợ chỉ khóc và ngồi đợi chồng quay về.
Đàn bà khôn ngoan sẽ cho chồng thấy rằng anh ấy không phải là cả bầu trời của mình. Sẽ không cặm cụi nấu ăn nếu không chắc người chồng có cầm đũa, sẽ không ngồi ngủ gà gật đợi chồng chơi bời về. Đàn bà có cuộc sống riêng, như bông hoa đã có chủ vẫn tỏa ra hương thơm quyến rũ. Đàn bà cam chịu và hi sinh sẽ trở thành một bông hoa nhợt nhạt cả sắc lẫn hương khiến chồng nhàm chán. Phụ nữ muốn hạnh phúc phải bỏ hai chữ Hy Sinh ra khỏi cuộc sống của mình.
Đau buồn vì chồng gặp tai nạn qua đời, không ngờ người phụ nữ dắt thêm đứa con nói những...
Nỗi đau này chưa xong nỗi đau khác ập đến khiến đầu óc tôi rối lên chẳng nghĩ được gì chỉ có ngồi khóc nhìn chị ta đương ở thế đắc thắng.
Nghi ngờ chồng có quỹ đen, tôi lén lút trữ của cải cho bản thân mình, nào ngờ ngày đọc...
Khi đưa tang chồng xong, đọc xong những dòng chữ đó thì mắt tôi đã nhòa đi, nước mắt chảy nhòa...
Lâm bệnh nặng, chồng xin vợ cho gặp nhân tình lần cuối, nào ngờ phản ứng của ả bồ khiến...
Song cách đây vài tháng, Thành phát hiện bị suy thận độ 4. Tình trạng sức khỏe mỗi ngày một giảm sút trông thấy. Dù một tuần chạy thận 2, 3 lần cũng chẳng thể kéo dài thời gian sống cho anh được bao nhiêu nếu bệnh viện không tìm được người hiến thận tương thích với cơ thể anh.
Gọi cả gia đình đi bắt gian, đến tới nơi mở cửa ra, tôi và bố đứng hình trước cảnh...
Kỳ thực, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của gia đình tôi không hòa hợp, thậm chí là căng thẳng.