Sinh ra và lớn lên tại một vùng quê ở Nam Định, Thanh lọt vào mắt xanh của nhiều người vì dáng người thanh thoát và khuôn mặt phúc hậu. Hơn nữa Thanh lại là giáo viên nên rất được mọi người tôn trọng, quý mến.

Thế rồi, nghe lời bố mẹ họ hàng, Thanh nhận lời lấy Kiên – một công tử nhà mặt phố, bố làm quan. Ai cũng bảo Thanh là người phụ nữ sướng, về làm dâu trong một gia đình cơ bản, chồng Thanh – một cán bộ huyện lại là mẫu đàn ông luôn biết chăm lo về gia đình. Mỗi lần nghe người ta nói vậy, Thanh chẳng dám phản đối nửa lời vì những điều đó cũng chẳng sai. Thanh là gái quê mà về làm dâu nơi phố xá, trong một gia đình như thế, thì quả thực là có phước.

 

Tôi sốc trước món quà ngày 8.3 của chồng (ảnh minh họa: IT)

Kiên và Thanh đến với nhau qua một lời mai mối của đồng nghiệp, thấy hợp thấy ổn thì cưới. Cuộc sống hôn nhân vì vậy cũng không có nhiều thăng trầm, nó cứ bình lặng và đều đều, không ồn ào, không cãi vã, không giận hờn, không âu yếm, nhiều lúc Thanh thấy buồn tẻ đến nhạt nhẽo. Đôi khi Thanh lại ước rất vớ vẩn, hai vợ chồng cô cũng to tiếng xô xát một trận nảy lửa, rồi Thanh có cớ để được giận hờn chính đáng, rồi Kiên sẽ làm lành với Thanh bằng hoa hồng, bằng những lời ngọt ngào như bao ông chồng yêu vợ khác. Nhưng những suy nghĩ ấy tắt ngấm hẳn trong ngày 8.3 đầu tiên sau khi cưới.

Thực tình, khi mới quen nhau, ngày 8.3, Kiên cũng chăm chút lắm, nào hoa hồng, nào quà đủ cả. Cứ ngỡ lấy nhau rồi, Kiên sẽ có nhiều thời gian và cơ hội để chăm chút cho người vợ trẻ, nhưng sự thực lại hoàn toàn ngược lại.

Ngày 8.3 đầu tiên sau khi cưới, vợ chồng son chưa vướng bận chuyện con cái, bố mẹ chồng cũng tâm lý, Thanh chắc mẩm sẽ có một ngày thật ý nghĩa bên chồng, có khi đó cũng là dịp để hâm nóng những cảm xúc của vợ chồng Thanh. Vì thế Thanh cho phép tâm trí mình được thả sức tưởng tượng bay bổng: một món quà nhỏ xinh, một bàn ăn ấm cúng với nến và hoa hồng, một không gian sực nức mùi yêu đương mật ngọt trong quán café lãng mạn… Có thể lắm chứ, vì kinh tế gia đình Kiên khá, bố mẹ chồng lại tâm lý.

Nhưng đáp lại sự mong đợi của người vợ trẻ lại là sự “chu toàn” đến khô khan của Kiên. Tối 8.3, Kiên về nhà muộn với vẻ mặt uể oải. Dù đã đợi chồng cả tiếng đồng hồ để ăn cơm nhưng Thanh cũng chẳng một lời trách móc, vẫn nhẹ nhàng hỏi han: “Sao anh về muộn thế”. Đáp lại là tiếng Kiên thở dài: “Ôi trời, cơ quan tổ chức mùng 8 tháng 3 cho mấy mẹ, vẽ vời đủ thứ mệt cả người ra, mùng 8 với chả mùng 9, sao lắm cái ngày linh tinh thế không biết”. Dứt lời, Kiên lững thững quay lưng đi lên cầu thang, còn mình Thanh đứng trơ trọi một mình trong xó bếp với nỗi trống trải, hoang mang.

Như chợt nhớ ra điều gì, Kiên khựng lại, đưa tay vào túi áo tìm kiếm, có vẻ như không thấy vật cần tìm, Kiên lại cho tay vào túi quần rồi từ từ lôi ra tờ 500k nhàu nát. Kiên uể oải bước lại chỗ Thanh giúi tờ tiền cũ vào tay vợ rồi chẹp miệng: “Cầm lấy mua gì thì mua”.

Thanh ngơ ngác ngạc nhiên hỏi: “Tiền gì thế anh?” thì Kiên lớn giọng gắt: “Tiền mùng 8.3 chứ tiền gì, thế cũng phải hỏi”. Nói xong, Kiên đi thẳng lên phòng đi tắm, rồi lăn ra ngủ như đã chu toàn các công việc trong ngày Quốc tế phụ nữ. Mình Thanh ở lại, nắm chặt món quà của chồng trong tay đầy cay đắng.