Nửa đêm nghe tiếng rên rỉ cùng rung giường không ngừng từ phòng bố chồng, tôi lén nhìn qua khe cửa thấy cảnh tượng choáng váng bên trong
Từ ngày lấy chồng, tôi không phải gặp cảnh mẹ chồng nàng dâu vì vợ chồng tôi ở cùng bố chồng. Mẹ chồng mất sớm, bố chồng ở vậy nuôi chồng tôi ăn học nên người. Sau khi chúng tôi kết hôn, ông cũng không có suy nghĩ tái hôn để có người chăm sóc. Ông quý mến tôi, xem tôi như con ruột của mình.
Lấy nhau một năm thì tôi và chồng đón con đầu lòng. Ngày trước trong nhà không cần thuê người giúp việc vì hai vợ chồng tôi cùng nhau làm. Nhưng từ ngày tôi bầu bí thì chồng làm không hết, càng không thể để bố chồng lớn tuổi làm. Chúng tôi quyết định thuê người giúp việc, sau khi chọn lựa thì ưng ý một cô giúp việc đã 45 tuổi. Cô ấy làm việc gọn gàng, chăm chỉ, lại có kinh nghiệm nuôi trẻ con.
Sau khi tôi sinh con thì không có thời gian chăm sóc bố chồng như trước. Dù có cô giúp việc nhưng vì là lần đầu làm cha làm mẹ nên vợ chồng tôi đều lúng túng. Tôi định bụng để con lớn thêm một chút thì sẽ ổn hơn, tôi và chồng sẽ dành thời gian cho bố chồng nhiều hơn.
Đến một tối, sau khi ru con ngủ, tôi đi xuống phòng bếp uống nước. Khi đi gần đến phòng của bố chồng, tôi bất ngờ nghe tiếng ông rên rỉ. Càng đi gần đến cửa phòng thì tôi nghe thấy tiếng cô giúp việc, tôi ngờ ngợ ra điều gì đó mờ ám. Tôi lén lút đi tới nhìn vào khe cửa phòng ngủ của bố chồng thì chết sững khi thấy cảnh tượng bên trong.
Bố chồng của tôi đang nằm trên giường, cô giúp việc đang xoa bóp lưng cho ông. Có lẽ vì đau nhức lắm nên ông mới rên rỉ như thế. Thấy có tiếng động bên ngoài thì cô giúp phát hiện tôi đến, nhìn tôi ngại ngùng. Tôi ra dấu nói cô ấy ra ngoài nói chuyện với tôi một lúc, để bố chồng nghỉ ngơi.
Tôi nghe cô giúp việc nói bố chồng của tôi bị đau lưng hai tuần nay nhưng không nói cho vợ chồng tôi biết. Ông sợ làm phiền chúng tôi chăm sóc con nhỏ. Ông không giúp được gì đã đành, cũng không muốn chúng tôi phải lo lắng nên nhờ cô giúp việc vào phòng xoa bóp giúp. Nhưng tình trạng đau lưng của bố chồng ngày một nặng, cô giúp việc có xoa bóp cũng không đỡ.
Ngay hôm sau, vợ chồng tôi đưa bố chồng đến bệnh viện khám. Bác sĩ trách chúng tôi sao không đưa ông đến sớm hơn, nhưng cũng may là vẫn còn điều trị kịp thời. Bố chồng tôi tỏ vẻ ái ngại. Tôi và chồng luôn động viên ông, vì chúng tôi thật sự cảm thấy có lỗi. Nhiều khi tôi nghĩ hay là tìm cho bố chồng một người chăm sóc riêng, như thế sẽ tiện hơn không? Nhưng tôi vẫn cứ lo là ông không đồng ý.
Khánh kiệt kinh tế, tôi mang bán vàng cưới rồi 'ngượng chín mặt' khi ông chủ tiệm vàng nghiêm mặt...
Tôi mệt mỏi quá, không ngờ chồng vẫn chứng nào tật ấy. Bây giờ chẳng biết đào đâu ra tiền, tôi cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ nữa. Tôi nên làm gì vào lúc này đây?
Thấy chồng bỏ thang máy đi thang bộ, vợ theo dõi rồi ngỡ ngàng khi thấy đứa bé anh đón...
Tôi cũng không can thiệp vào nữa, dù sao tôi vẫn tôn trọng chồng. Thế rồi đợt này dịch, công ty của tôi cho ở nhà làm việc, tôi mới phát hiện một chuyện rất lạ.
Thấy hôm nào mẹ chồng cũng đòi ăn trứng luộc dầm nước mắm, dâu trẻ thắc mắc rồi 'bật khóc'...
Mẹ chồng em thật thà lắm, bà bảo do các con chẳng có tiền, mẹ lên thì thêm miệng ăn nên sợ bọn em tốn kém.
Coi thường chồng nghèo, vợ trẻ đòi ly hôn và tròn mắt với 12 chiếc túi đựng tiền anh giấu...
Vì vậy mọi người ạ, đã là vợ chồng, khi không thể tin tưởng và hỗ trợ nhau thì tốt nhất hãy giữ lại lòng chung thủy. Với người như vợ tôi, dù có quyết định lại 100 lần, tôi vẫn lựa chọn ly hôn.