Nhiều người ngại sống chung với bố mẹ chồng, nhưng tôi lại khác. Tôi đã sống với bố mẹ chồng được 6 năm rồi, từ sau đám cưới và đến giờ gia đình vẫn thuận hòa, thỉnh thoảng xảy ra chút xích mích nhỏ không đáng kể.

Bố chồng tôi là người hiền lành, tâm lý, còn mẹ chồng là mẫu người phụ nữ truyền thống, khéo léo, đảm đang, chăm chồng chăm con rất khéo. Cũng nhờ bố mẹ chăm sóc 2 đứa con, lo lắng việc nhà cửa, cơm nước mà vợ chồng tôi mới yên tâm làm việc trong những năm qua.

Không chỉ vậy, thi thoảng vợ chồng tôi cãi vã, cũng may có bố mẹ chồng khuyên nhủ nên hai đứa mới sống hòa thuận với nhau đến ngày hôm nay. Chính vì vậy, từ sâu thẳm trong lòng, tôi rất biết ơn và tôn trọng bố mẹ chồng.

Cách đây 3 tháng, mẹ chồng tôi bị chẩn đoán ung thư gan giai đoạn đầu. Bố chồng lo cho sức khỏe của mẹ nên chạy vạy khắp nơi đưa bà đi khám bệnh, đồng hành cùng mẹ trong những ngày xạ trị. Lúc được về nhà, bố chồng còn mua đủ loại thuốc, món ăn bổ dưỡng cho mẹ tẩm bổ.

Tình cảm của bố dành cho mẹ khiến tôi rất cảm động và ngưỡng mộ. Ngày thường bố đối xử với mẹ rất tốt, gần như chẳng khi nào to tiếng, cãi vã với vợ. Giờ mẹ bị bệnh, bố cũng hết lòng chạy chữa, chăm sóc. Tôi chỉ mong tình cảm giữa vợ chồng tôi sau này cũng được như bố mẹ chồng.

Tôi rất ngưỡng mộ tình cảm bố chồng dành cho mẹ, chỉ ước vợ chồng tôi cũng được như bố mẹ. (Ảnh minh họa)

Thế nhưng cách đây mấy hôm, “tượng đài” bố chồng trong lòng tôi bỗng chốc sụp đổ. Đêm hôm đó, tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm vì khát nước. Do trong phòng hết nước nên đành phải xuống nhà lấy nước uống.

Khi vừa xuống dưới tầng 1, tôi bỗng nghe tiếng khóc khút thút phát ra từ phòng bố mẹ chồng. Là tiếng khóc phụ nữ, của mẹ chồng chứ không còn ai khác vào đây.

Tò mò không biết có chuyện gì xảy ra, tôi nhẹ chân bước lại gần, định xem mẹ chồng có làm sao không, có cần tôi giúp gì được hay không. Nhưng khi chuẩn bị gõ cửa, tôi bỗng phát hiện ra cửa phòng chưa đóng kín và đang sáng đèn.

Qua cánh cửa khép hờ, tôi thấy mẹ chồng đang ngồi bệt dưới sàn nhà, khóc lóc nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Trong khi đó bố chồng đang ngồi chễm chệ trên giường, nhìn vợ bằng ánh mắt hằn học, lạnh lùng mắng nhiếc:

- Đúng là đồ ăn hại, bao nhiêu tiền của, thuốc men mà bệnh tình vẫn chưa chuyển biến gì. Không biết đến bao giờ mới dứt được cái bệnh này để bà đỡ làm tình làm tội bố con chúng tôi. Chết sớm còn đỡ khổ hơn. Nửa đêm không ngủ nằm đó cứ rên với rỉ. 

Nghe những gì bố chồng nói với mẹ mà tôi ớn lạnh, sững sờ không thể tin nổi. (Ảnh minh họa)

Nghe nghe những lời bố chồng nói mà tôi ớn lạnh. Tôi không ngờ bố lại là người hai mặt như vậy, trước mặt chúng tôi luôn ôn nhu, tận tình chăm sóc mẹ chồng, nhưng khi chỉ có hai người bố lại bộc lộ bản chất thật. Chẳng nhẽ vì giữ mái ấm này, vì muốn giữ thể diện cho bố mà bao lâu nay mẹ chồng vẫn luôn nhẫn nhịn, chịu đựng?

Tôi không rõ chồng có biết chuyện này không, nhưng nói anh chẳng mảy may biết gì thì tôi không tin. Có lẽ vì muốn giữ thể diện, mặt mũi cho bố nên anh mới không dám nói ra. Sợ anh xấu hổ, gượng gạo khi đối mặt với tôi, tôi cũng chẳng dám kể những gì tai nghe mắt thấy với anh.

Nhưng phải giả vờ như không biết, tôi lại không làm được. Mấy hôm nay tôi luôn lảng tránh ánh mắt của bố chồng, nhìn mẹ chồng tôi rất thương bà. Đã ốm yếu, bệnh tật quấn quanh còn bị chồng mắng nhiếc, ghẻ lạnh. Tôi nên làm gì để giúp đỡ mẹ chồng đây?