Nhờ chồng đi siêu thị, khi về anh mang theo một thứ ngoài danh sách kèm lời giải thích gây choáng váng
Chồng tôi xuất thân từ một vùng quê nghèo và phải sống rất vất vả. Cũng có thể bởi hoàn cảnh khắc nghiệt đã tôi luyện cho anh một thân thể cường tráng, dẻo dai và một tinh thần bất khuất, kiên trì. Tính chồng tôi hiền nhưng lại rất cục. Một khi anh đã tức lên thì hơi đáng sợ, kể cả người anh yêu thương, anh cũng có thể xúc phạm, nói những lời gay gắt với họ. Nhưng chẳng mấy khi chồng tôi tức cả. Bình thường anh ôn hoà, hiền lành.
Tôi gặp anh thông qua sự giới thiệu của một người bạn nhưng không phải theo dạng mai mối. Đợt đó anh còn làm ở ngân hàng, tôi thì cần được tư vấn một vài dịch vụ nên bạn tôi mới kết nối cho tôi và anh gặp nhau. Không hiểu sao, ngay từ giây phút đầu tiên gặp anh, tôi đã bị mê hoặc bởi vẻ điển trai rất dễ chịu, nhã nhặn của người đàn ông này. Tôi không thể rời mắt anh được, nên chủ động mời đi chơi riêng vài lần, coi như làm quen bạn bè.
Sau đó, anh đã chủ động lại, đón nhận sự hào hứng của tôi và thế là chúng tôi yêu nhau. Năm ấy tôi 28 tuổi, anh 29 tuổi. Chồng tôi bảo trước đây vì tự ti nên không dám yêu nhiều người, vài mối quan hệ chỉ như gió thoảng qua, rất chóng vánh. Nhưng gặp tôi, anh thấy rất an toàn và muốn đi xa hơn. Chỉ sau gần năm rưỡi yêu nhau, chúng tôi quyết định về chung một nhà.
Bạn bè sẽ hỏi vì sao một người sống trong gia đình giàu có khá giả như tôi lại chọn kiểu đàn ông không môn đăng hộ đối đến vậy. Tôi chẳng biết nữa, phải chăng đây là định mệnh? Vấn đề kinh tế không là gì so với gia đình tôi thật, nên tôi nghĩ mình sẽ chọn người yêu thật lòng chứ không chọn người quá giàu. Bố mẹ tôi cũng chẳng cấm đoán, ông bà hỏi tôi suy nghĩ kỹ chưa, nếu rồi thì cứ toàn quyền quyết định.
Vừa về ra mắt nhà bạn trai, vừa nghe cháu của anh vô tư nói một câu, tôi xách đồ...
Đến lúc trở vào nhà, tôi thấy hai đứa trẻ vẫn đang chơi xe đồ chơi với nhau. Tôi định đến bảo thằng bé vào nhà thì nghe nó nói với cậu bạn hàng xóm:
Kết quả ADN đích thị là con mình nhưng lại y đúc hàng xóm, cay đắng biết sự thật tôi...
Quả thật tôi không bao giờ ngờ có ngày hôm nay…
Ly hôn năm, chồng cũ lần đầu đến thăm vợ cũ, nghe con vô tư hỏi mẹ một câu...
Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
Tình cờ thấy mẹ chồng giặt đồ lúc sáng sớm, tôi tức giận muốn bật khóc, cất luôn số tiền...
Tôi đau lòng và uất hận vô cùng. Tôi thương bản thân một thì thương con gái mười. Con gái tôi chẳng có tội tình gì, vừa sinh ra đã bị ông bà nội ghẻ lạnh.