Ngoại tình với nhân viên, sếp nữ bất ngờ vì câu nói của con gái 16 tuổi
Hai vợ chồng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường cùng về ngân hàng làm việc. Được bố chồng giúp đỡ, sự nghiệp của tôi lên vù vù.
Từ nhân viên học việc, sau vài năm tôi được đề bạt lên làm trưởng phòng rồi leo đến chức giám đốc chi nhánh. Còn chồng chấp nhận đứng ở phía sau làm hậu phương.
Trái ngọt của cuộc hôn nhân đó là 3 đứa con xinh xắn đáng yêu. Ngoài thời gian làm việc ở cơ quan, về đến nhà chồng tôi giành làm hết việc dọn dẹp, chăm sóc con.
Anh không lãng mạn, không biết nói những lời ngọt ngào nhưng bù lại chồng tôi hiền lành, khéo tay, chu đáo, nấu ăn ngon.
Các con tôi yêu bố vô cùng. Với chúng bố là thần tượng, là anh hùng và là người tuyệt với nhất thế gian. Con gái lớn của chúng tôi năm nay 16 tuổi nhưng vẫn thích được bố đưa đi học.
Cuộc sống của tôi không có gì đáng để phàn nàn. Đồng nghiệp mỗi lần đến nhà chơi đều nức nở khen anh là người đàn ông hoàn hảo.
Chưa bao giờ chồng nặng lời hay chê bai tôi bất cứ điều gì. Anh luôn nhường nhịn, chấp nhận phần thiệt về mình. Tôi hay kể chuyện chồng bạn mình hay tặng hoa, quà vào ngày lễ cho vợ hoặc đưa cả nhà ăn tối bên ngoài ... hi vọng anh thay đổi, học hỏi được cách người ta quan tâm vợ.
Thế nhưng, mỗi lần tôi kể, chồng đều cười rồi bỏ ngoài tai. Theo anh, bữa cơm tối các thành viên quây quần bên nhau mới là hạnh phúc. Kết hôn rồi, thủ tục hoa quà quá rườm rà.
Cũng vì điều đó, lâu dần tôi thấy anh nhàm chán, nhạt nhẽo, tình cảm vợ chồng dường như xa cách. Mỗi khi vợ chồng gần gũi, tôi chẳng còn hứng thú chuyện gối chăn.
Tôi bắt đầu gắt gỏng, bực tức chồng nhiều hơn. Đôi khi chỉ một lỗi nhỏ tôi cũng làm ầm lên, chiến tranh lạnh, căng thẳng với anh cả tuần. Hai vợ chồng mỗi người ngủ một phòng, chẳng ai nói với đối phương câu nào.
Các con thấy bố mẹ mâu thuẫn, tỏ ra khá buồn. Tối nào chúng cũng vào ngủ cùng phòng bố. Lúc đó tôi cảm thấy mình bị cô lập nên càng tức anh ra mặt.
Trong những lần cãi vã đó, tôi thường bỏ ra ngoài uống cà phê hoặc gọi cô bạn thân vào quán bar uống rượu giải sầu. Tôi than thở rằng mình có cuộc hôn nhân bình yên, viên mãn nhưng tôi lại rơi vào bế tắc, muốn ly hôn.
Bạn tôi nghe thấy thế liền mắng: "Cậu dở người à? Bao người mong không được như cậu còn chê, muốn rũ đi. Chồng cậu tốt tính, chung thủy với vợ con, cậu ly hôn chưa chắc tìm được người nào hơn".
Cứ thế tôi quay cuồng trong mớ bòng bong, hỗn độn của mình, không thoát ra được. Cho đến một ngày, cơ quan tôi có lính mới, từ ngành nghề khác chuyển sang vị trí nhân viên tín dụng. Đây là người nhà sếp tổng nên tôi được ban lãnh đạo trực tiếp gửi gắm, giúp đỡ.
Nhân viên này tên Tùng - kém tôi 5 tuổi. Tùng từng có gia đình nhưng hai vợ chồng ly hôn, vợ bỏ đi nước ngoài, một mình anh ta nuôi con.
Tuy mới vào nhưng Tùng rất nhanh nhẹn, thông minh, nắm bắt công việc khá nhanh. Tôi ấn tượng bởi sự điềm đạm, chín chắn của người đàn ông đó. Anh ta có đôi mắt đượm buồn và nụ cười rất thu hút.
Trong lần tổ chức tiệc công ty, tôi uống hơi quá chén nên chuếnh choáng hơi men, đầu óc không được tỉnh táo, Tùng đề nghị đưa tôi về. Thấy đã muộn, sợ lái xe không an toàn, tôi đồng ý.
Dọc đường đi Tùng ân cần hỏi han, xem sức khỏe tôi ra sao, anh ta còn vào quán nước nhỏ, mua cho tôi cốc nước chanh uống giải rượu.
Sáng hôm sau, khi đến văn phòng, tôi bất ngờ thấy chai nước hoa quả để sẵn trên bàn làm việc. Lúc đó, điện thoại rung, tôi mở ra xem, là tin nhắn của Tùng. Cậu ta nhắn: "Chị uống nước hoa quả cho tỉnh táo". Sự quan tâm đó dù nhỏ nhặt nhưng cũng khiến tôi cảm thấy ấm áp.
Tôi nhận ra, Tùng khá ga lăng, biết chiều chuộng chị em phụ nữ ở chỗ làm. Cuộc vui nào, mọi người cũng kéo cậu ta đi bằng được.
Không hiểu từ lúc nào, tôi thấy thích được Tùng chăm sóc. Mỗi khi cần ra ngoài giải quyết công việc, tôi đều nhờ nam nhân viên chở đi.
Tùng kêu tôi bằng chị, xưng em. Từ chỗ xã giao, tôi và Tùng thân thiết hơn. Hễ khúc mắc với chồng, bao giờ tôi cũng nhắn cho Tùng tâm sự, trút hết những bực dọc trong lòng.
Rồi tôi và nhân viên cấp dưới nảy sinh tình cảm. Tôi thấy có lỗi với chồng nên muốn dừng lại. Thế nhưng mỗi khi bên cậu ta, tôi quên hết.
Suốt 2 tháng trời, tôi đắm chìm trong men say của thứ tình ái tội lỗi. Tôi những tưởng không bị ai phát hiện nhưng chẳng ngờ con gái tôi vô tình biết được.
Dịp đó, chồng tôi đưa hai đứa bé đi du lịch. Ở nhà chỉ có tôi và con gái lớn. Tôi vội ra ngoài nên quên điện thoại, con gái có việc gấp, đã lấy dùng và đọc hết toàn bộ tin nhắn trên trang zalo, facebook cá nhân đầy mùi mẫn, ướt át giữa mẹ và nhân tình.
Tối đó, con bé thấy mẹ về, liền ném điện thoại cho tôi rồi thét lên đầy tức giận. Cháu trách tôi là người mẹ tệ bạc, lừa dối chồng con: "Bố yêu mẹ, dành tất cả cho mẹ mà mẹ đối xử như vậy có công bằng không? Mẹ từng có tất cả, sự nghiệp, mái ấm, nhưng từ giờ về sau mẹ không còn gì nữa, cả tình yêu thương của chị em con".
Sáng sớm, con bé để lại bức thư rồi xách vali bỏ đi, tắt luôn cả điện thoại, tôi cố gắng đến mấy cũng không có cách gì liên lạc được.
Tôi điên loạn, chạy khắp nơi tìm con, sang nhà cô chủ nhiệm, bàn bè thân thiết, thông tin của cháu vẫn bặt vô âm tín.
Ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, tôi day dứt khi nghĩ lại câu nói của con. Chỉ vì một chút ích kỷ, không trân trọng hạnh phúc mà tôi sa ngã. Tôi thực sự hối hận.
Ngày mai chồng tôi cùng các con sẽ về Hà Nội. Tôi phải đối diện sao với anh ấy đây? Thú nhận mọi chuyện ư? Nếu như vậy, tôi sẽ mất tất cả.
Còn con gái lớn của tôi, cháu đang ở đâu? Liệu tôi biết hối lỗi, cháu có tha thứ cho mẹ không? Tôi bế tắc quá. Xin độc giả hãy cho tôi lời khuyên?
Đau buồn vì chồng gặp tai nạn qua đời, không ngờ người phụ nữ dắt thêm đứa con nói những...
Nỗi đau này chưa xong nỗi đau khác ập đến khiến đầu óc tôi rối lên chẳng nghĩ được gì chỉ có ngồi khóc nhìn chị ta đương ở thế đắc thắng.
Nghi ngờ chồng có quỹ đen, tôi lén lút trữ của cải cho bản thân mình, nào ngờ ngày đọc...
Khi đưa tang chồng xong, đọc xong những dòng chữ đó thì mắt tôi đã nhòa đi, nước mắt chảy nhòa...
Lâm bệnh nặng, chồng xin vợ cho gặp nhân tình lần cuối, nào ngờ phản ứng của ả bồ khiến...
Song cách đây vài tháng, Thành phát hiện bị suy thận độ 4. Tình trạng sức khỏe mỗi ngày một giảm sút trông thấy. Dù một tuần chạy thận 2, 3 lần cũng chẳng thể kéo dài thời gian sống cho anh được bao nhiêu nếu bệnh viện không tìm được người hiến thận tương thích với cơ thể anh.
Gọi cả gia đình đi bắt gian, đến tới nơi mở cửa ra, tôi và bố đứng hình trước cảnh...
Kỳ thực, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của gia đình tôi không hòa hợp, thậm chí là căng thẳng.