Ngày cưới, bố chồng nói 1 câu ngắn gọn khiến nàng dâu cay đắng nhớ như in, chuỗi ngày sau đó vùng lên khiến cả nhà chồng điếng người
Yến đã kết hôn được 3 năm. Từng ấy năm cô làm dâu nhà chồng, vì bố mẹ chồng chỉ có mình chồng cô là con trai, vợ chồng cô không được ra ở riêng. Cuộc sống làm dâu của cô nói khổ chẳng khổ, nhưng trong lòng cô luôn chất chứa một nỗi buồn không nguôi. Đó là nỗi chua xót khi bị cô lập, bị coi là người ngoài trong nhà chồng.
Yến kể rằng, cô tới bây giờ vẫn còn nhớ như in, vào ngày cưới của vợ chồng cô, lúc gia đình chụp ảnh kỉ niệm, bố chồng cô đã chỉ thẳng cô xẵng giọng: "Cô đứng xê ra cho nhà tôi còn chụp ảnh". Yến hóa đá, cứ thế thẫn thờ nhìn các thành viên trong nhà chồng bao gồm bố mẹ chồng, chồng cô và em gái chồng kề vai vui vẻ chụp ảnh chung.
Còn cô bị quăng sang 1 bên như kẻ ngoài lề chả liên quan. Từ "nhà tôi" được bố chồng thốt ra như cứa vào tim Yến đau nhói. Mẹ chồng, chồng cô lẫn em chồng lại chẳng ý kiến gì, nghiễm nhiên thừa nhận điều bố chồng cô nói. Hoặc họ không phải là cô nên coi nhẹ cảm xúc, tổn thương của cô, tặc lưỡi một cái "có gì to tát đâu mà buồn" là xong.
Yến cười buồn nói, khi về sống chung, từ những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày cũng đủ khiến Yến cảm nhận rõ nét mình là người thừa. Mẹ chồng cho quần áo vào máy giặt song chừa lại mỗi quần áo của cô, nếu cô giặt phơi còn bà cất đồ thì thể nào quần áo của cô cũng còn nguyên trên sân thượng.
Bố chồng dọn cơm, cô sẽ không có bát ăn, phải tự mình đi lấy. Khách khứa tới nhà bố mẹ chồng cô chả bao giờ giới thiệu con dâu với họ. Và câu cửa miệng của mọi người luôn phân biệt giữa "nhà tôi" và "cô". Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà chồng cô không được ai cho biết, càng đừng mơ góp ý kiến.
Yến nói, có rất nhiều chuyện cô kể cả ngày cũng không hết. Thái độ của nhà chồng cô khẳng định một điều, vì con trai họ muốn cưới cô nên họ đành chấp nhận, chứ bản thân họ với cô chỉ là người xa lạ ở chung nhà. Họ không làm khó cô, song chẳng chào đón cô. Lạnh nhạt, thờ ơ, coi Yến chả khác gì không khí.
Cô vợ trẻ này cho biết, cô từng tâm sự với chồng. Song anh gạt đi ngay, cho rằng cô "sướng quá hóa rồ", có bố mẹ chồng không làm khó là may mắn lắm rồi, còn đòi hỏi gì nữa. Bảo cô mở mắt nhìn mọi người xung quanh, đi làm dâu bị nhà chồng hành cho tơi tả vẫn phải chấp nhận kia kìa.
Đã đành như chồng cô nói, nhưng sống chung nhà, gọi nhau một tiếng "bố mẹ" xưng "con", tương lai có thể còn chung sống cả đời, mà đối xử với nhau như vậy thử hỏi ai không sầu não cho được? Chính cách cư xử của nhà chồng đã tạo áp lực tinh thần cho Yến, khiến cô hễ bước chân về nhà chồng là thấy ngột ngạt, bí bách vô cùng. Đó cũng là lí do cô chần chừ mãi chưa muốn sinh con.
Yến giãi bày, cô chưa khi nào cô được nở 1 nụ cười thoải mái khi sống ở căn nhà ấy. Thậm chí có lần Yến còn bị nhốt cả đêm bên ngoài, vì chồng cô đi công tác, bố mẹ chồng thì đi chơi khóa hết cửa, mà cô lại chẳng được chia cho cái chìa khóa nào. Chính cái đêm phải ra nhà nghỉ ngủ ấy, Yến đã hạ quyết tâm.
Cô không thể sống cả đời như thế này được. Nếu chồng cô không chịu ra ở riêng, vậy cô chỉ còn cách kết thúc cuộc hôn nhân này. Hiện tại cô và chồng đang ly thân, để suy nghĩ cho kĩ hơn trước khi đi đến quyết định cuối cùng. Về việc này, Yến bảo bố mẹ chồng cô vẫn như cũ bàng quan đứng nhìn, cô với chồng ly hôn cũng được, làm hòa cũng chả sao.
Nghe qua ai cũng sẽ nghĩ cô vợ trẻ này coi nhẹ hôn nhân, nói chuyện ly hôn dễ dàng quá. Nhưng có lẽ phải ở trong hoàn cảnh của cô ấy mới thấm thía, sống như 1 cái bóng trong 1 ngôi nhà xa lạ với những con người xa lạ, cả đời đằng đẵng, sẽ khiến bản thân dần héo mòn thế nào.
Được hôm đi làm về sớm thì phát hiện chồng và nhân tình trốn trong phòng, vợ chỉ nói đúng...
Khi đến nơi thì Lan thấy cửa phòng cô ta khóa trong. Thế là Lan nhờ bà chủ trọ gọi nhân tình của chồng mình ra, vì nếu là cô gọi thì chắc chắn cô ta sẽ trốn biệt. Vừa nghe có tiếng người gọi thì cô bồ lập tức bảo Kiên:
Yêu thầm cô đồng nghiệp, lần tình cờ thấy cô ấy đi thẳng vào nhà vệ sinh nam, tôi đi...
Hôm ấy, tôi ra khỏi phòng thì phát hiện Trang rẽ thẳng vào nhà vệ sinh nam. Thú thật tôi không muốn mình là kẻ tọc mạch, có điều trong lòng lấn cấn nên tôi đã đi theo.
Sau đám cưới chuẩn bị đi ngủ thì nghe trong tủ có tiếng động lạ, một ‘thứ’ đổ ào ra...
Mẹ chồng tôi đưa xoa lấy lưng nằm trên đất. Còn tôi và chồng thì hoảng loạn tìm quần áo mặc vào. Mẹ chồng tôi từ từ đứng dậy, nhíu mày nhìn chúng tôi rồi nói một câu:
Giận chồng qua đêm ở khách sạn, sáng mở mắt tôi suýt ngất khi thấy một người phụ nữ nằm...
Tôi cố gắng bình tĩnh lại rồi xin phép sếp về nhà nghỉ ngơi. Trên đường về nhà tôi hoang mang lắm. Tôi biết chồng ghen tuông khi tôi đi làm, giờ sếp của tôi lại như thế. Tôi cũng không muốn nghỉ việc. Tôi phải làm sao đây?