Năn nỉ chị cởi chiếc áo ướt sũng ra, chị cởi đến đâu tôi bàng hoàng, tay chân run lẩy bẩy nhìn theo đến đó
Từ nhỏ, tôi thương chị gái hiền lành, ngoan ngoãn. Chị chưa từng yêu đương ai, anh rể tôi là người đàn ông đầu tiên của chị, cũng là người bố mẹ tôi tìm cho chị.
Từ ngày lấy anh rể, chị tôi không phải làm dâu, hai người có nhà riêng. Anh rể có công ty riêng, chị giúp đỡ anh tính toán số sách, cũng có tiếng làm bà chủ. Bố mẹ tôi hay nói chị tôi có phước, lấy chồng giàu sung sướng tấm thân. Tôi cũng thấy mừng cho chị, từ nhỏ tôi cứ sợ chị hiền quá sau này sẽ bị chồng ức hiếp.
Tuần vừa rồi, con gái tôi bệnh phải nằm viện vài ngày rồi về nhà. Chị tôi nghe thế thì nói sẽ sang nhà tôi ở lại vài hôm để giúp tôi chăm sóc con. Tôi sợ phiền đến cuộc sống của anh chị nên từ chối, nhưng chị vẫn một mực đòi sang. Tối đó chồng tôi đi công tác, trời mưa to như trút nước.
Mở cửa cho chị gái, tôi hoảng hốt thấy áo của chị gái ướt sũng. Chị nói chạy xe đến gần tới nhà tôi thì mắc mưa, chị lười mặc áo mưa nên bị ướt. Tôi trách chị không cẩn thận, nếu bệnh cảm thì sao, anh rể sẽ trách tôi mất. Chị cúi đầu không nói gì.
Tôi nhìn chị mặc áo khóac đã ướt thì liền nói chị mau cởi ra, phòng cảm cúm. Nhưng chị chần chừ hỏi tôi nhà vệ sinh ở đâu. Tôi vẫn một mực nói chị cởi ra đi rồi muốn làm gì thì làm, đồ ướt bám vào người thì không tốt. Tôi định tự tay cởi cho chị nhưng khi tôi vừa chạm vào thì chị co người lại, rên lên một tiếng. Tôi ngỡ ngàng, một mực nói chị phải cởi áo khoác ra ngay.
Chị tôi từ từ cởi áo khoác ra, chị cởi tới đâu thì tôi lặng người nhìn theo tới đó. Vì sau lớp áo khoác chị mặc chính là cơ thể đầy vết roi hằn. Chị tôi bị chồng bạo hành bằng roi vì ghen tuông. Chị kể anh rể ban đầu rất thương chị, nhưng từ khi chị giúp chồng làm sổ sách cho công ty, nhiều lần gặp khách hàng, nhân viên thì anh nổi cơn ghen tuông. Dù chị có giải thích thế nào anh cũng không chịu nghe, thẳng tay dùng roi đánh chị.
Tôi nghe chị kể mà rợn người, đau lòng vô cùng. Giờ là thời nào rồi mà chị còn chịu đựng cảnh chồng đánh thế này? Tôi nói sẽ báo cho bố mẹ biết, không thể để chị chịu khổ thế này. Nhưng chị ngăn tôi lại, chị kể bố tôi làm ăn thua lỗ, giấu vợ con mượn món nợ lớn. Chị khó khăn lắm mới xin được chồng trả nợ giúp bố. Nợ vẫn còn một ít, chị không muốn bố mẹ già rồi còn khổ vì tiền bạc.
Tôi nghẹn lời không nói được gì nữa. Tôi thương chị gái quá nhưng tôi cũng chẳng có nhiều tiền để trả anh rể số tiền anh cho bố tôi mượn. Giờ tôi phải làm sao để chị gái đỡ khổ đây?
Khánh kiệt kinh tế, tôi mang bán vàng cưới rồi 'ngượng chín mặt' khi ông chủ tiệm vàng nghiêm mặt...
Tôi mệt mỏi quá, không ngờ chồng vẫn chứng nào tật ấy. Bây giờ chẳng biết đào đâu ra tiền, tôi cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ nữa. Tôi nên làm gì vào lúc này đây?
Thấy chồng bỏ thang máy đi thang bộ, vợ theo dõi rồi ngỡ ngàng khi thấy đứa bé anh đón...
Tôi cũng không can thiệp vào nữa, dù sao tôi vẫn tôn trọng chồng. Thế rồi đợt này dịch, công ty của tôi cho ở nhà làm việc, tôi mới phát hiện một chuyện rất lạ.
Thấy hôm nào mẹ chồng cũng đòi ăn trứng luộc dầm nước mắm, dâu trẻ thắc mắc rồi 'bật khóc'...
Mẹ chồng em thật thà lắm, bà bảo do các con chẳng có tiền, mẹ lên thì thêm miệng ăn nên sợ bọn em tốn kém.
Coi thường chồng nghèo, vợ trẻ đòi ly hôn và tròn mắt với 12 chiếc túi đựng tiền anh giấu...
Vì vậy mọi người ạ, đã là vợ chồng, khi không thể tin tưởng và hỗ trợ nhau thì tốt nhất hãy giữ lại lòng chung thủy. Với người như vợ tôi, dù có quyết định lại 100 lần, tôi vẫn lựa chọn ly hôn.