Ly hôn vợ cũ sau 4 năm, lần đầu ghé thăm thấy con trai hỏi một câu mà anh sững người
Tôi và vợ lỡ có con trước khi cưới, trong khi mẹ tôi vốn đã không thích cô ấy. Khi về ở chúng, cả hai tranh cãi ngày một gay gắt tới mức không thể cứu vãn.
Sau khi ly hôn vợ, tôi nhanh chóng tái hôn. Người vợ sau này do mẹ tôi chọn lựa cẩn thận. Cô ấy được mẹ tôi yêu quý nên chúng tôi sống với nhau cũng nhẹ nhàng, bình yên.
Về phần vợ cũ và con trai, tôi hầu như không còn liên lạc từ ngày ly hôn. Nguyên nhân là vì vợ cũ dẫn con về quê sống với ông bà ngoại, tôi lại quá bận rộn với công việc. Thêm nữa, từ ngày ly hôn chồng, vợ cũ đổi hết số điện thoại, tài khoản facebook, như muốn cắt đứt hết với tôi.
Đến gần đây, trong một lần công tác về quê vợ cũ, tôi quyết định sang thăm cô ấy và con. Nhiều năm không đến thăm một lần, tôi cũng thấy có lỗi. Vừa hay tôi vừa được thưởng một khoản, mẹ và vợ tôi vẫn chưa biết nên tôi quyết định đưa cho vợ cũ.
Khi nhìn thấy vợ cũ, tôi choáng váng vài phút. Vợ cũ trông trẻ ra vài tuổi, nhìn chẳng khác gì thời tôi và cô ấy mới quen biết nhau. Thấy dáng vẻ nhẹ nhàng, thoải mái của cô ấy, tôi hiểu thời gian qua cô ấy sống vui vẻ.
Khi thấy tôi đến thăm, vợ cũng tỏ vẻ không ngờ, sau đó tôi thấy con trai chạy ra ôm lấy cô ấy. Tôi vừa nhìn qua liền biết đó là con của mình. Tôi định tiến lại bế con thì nghe một câu nói của thằng bé:
“Mẹ ơi người lạ vào nhà mình”.
Vợ cũ bình thản nhìn khuôn mặt tối sầm chết lặng của tôi. Cô ấy nói nhỏ với con gì đó rồi thằng bé chạy ra sân chơi. Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
“Anh vốn từ bỏ quyền làm cha, chẳng có trách nhiệm với con thì cũng đừng để nó phải trông ngóng anh. Sau này khi con lớn, em sẽ nói với con sau”.
Tôi không thể nói gì thêm, vì vợ cũ nói quá đúng rồi. Tôi chưa từng là người bố có trách nhiệm với con, thì con cũng chẳng cần phải nhớ tới người bố này. Nhưng khi thấy dáng vẻ giống mình như dúc, lại không nhận mình làm của con, trong lòng tôi thật sự khổ sở. Tôi hối hận vì ngày xưa chỉ nghe theo lời mẹ mà bỏ vợ con. Sau khi ly hôn, tôi cũng vì sợ mẹ không vui mà không dám đến thăm con. Tôi để máu mủ của mình sống cảnh chẳng biết mình có bố.
Vợ cũ kiên quyết nói không cần tôi phải chu cấp hay đến thăm. Cô ấy còn nói không muốn mẹ tôi tới làm lớn chuyện, cô ấy chỉ muốn sống yên vui với con. Tôi trở về trong tâm trạng suy sụp, thất vọng về bản thân. Tôi đã suy nghĩ nhiều đêm. Tôi có nên cho con những gì con cần, mặc kệ mẹ và vợ can ngăn? Dù sao thằng bé cũng nên biết nó có bố, được hưởng những gì một đứa trẻ cần.
Đêm trước ngày ly hôn, cô con gái đưa ra "yêu cầu lạ" khiến bố mẹ nghe xong ôm nhau...
Cô con gái của anh chị đã lên 5 tuổi, con bé vẫn chưa biết rằng bố mẹ mình sẽ ly hôn. Con bé còn quá nhỏ và chỉ hiểu đơn thuần rằng từ ngày mai trở đi sẽ không được ngủ chung với bố mẹ nữa mà chỉ có mình mẹ mà thôi. Thế là con bé năn nỉ:
Vừa nhìn mặt con chồng giận bỏ đi còn mẹ chồng gọi ngay cho luật sư để làm điều này...
Mẹ chồng tôi thương con dâu và cháu nội nên quyết định chuyển hết tài sản cho cháu nội. Bà nói không muốn ai coi thường con cháu của mình.
Bắt tại trận chồng ngoại tình nhưng khi nhìn rõ mặt tiểu tam, tôi phải bật cười chua xót
3 ngày sau đó, chồng tôi lại đi vào khách sạn đó. Tôi lại hỏi chồng nhưng anh vẫn nói ra ngoài ăn uống với đồng nghiệp. Tôi đã cho anh cơ hội, quyết định không nhẫn nhịn nữa. Tôi muốn dụ chồng dẫn bồ về tận nhà.
Đi sửa ống nước cho khách, nghe tiếng động lạ phía ngoài, tôi bước ra thì giận dữ khi thấy...
Tôi bất lực và đau lòng lắm, vừa hận vợ phản bội vừa hận mình kém cỏi. Tôi phải làm sao đây?