Hôn nhân đổ vỡ của một nhà tư vấn tình cảm
Tôi làm việc tại một trang báo, chuyên giải đáp thắc mắc thầm kín của các cặp vợ chồng. Rất nhiều thư, cuộc điện thoại, tin nhắn được gửi đến hàng ngày, cùng với đó là muôn vàn chuyện éo le khác nhau.
Có một người gửi thư cho tôi, hỏi rằng anh ta đã hết yêu vợ mình, nhưng vẫn còn thương, vậy phải làm sao? Tôi hỏi lại anh ta có phải anh đã yêu người khác rồi không? Anh ấy thừa nhận rằng đúng là mình đã phải lòng một người con gái khác, nhưng anh ta không quy kết trách nhiệm về ai, anh chỉ nói tình cảm thấy khó làm chủ. Tôi cũng cho rằng như vậy, và thông cảm với anh ta. Trong mọi cuộc hôn nhân, vấn đề bền vững và lâu dài nhất vẫn là tình yêu. Nếu không có tình yêu, hôn nhân đó đúng là một địa ngục.
Tôi cũng là một người đã kết hôn, có một cô con gái bốn tuổi xinh xắn, một người chồng làm đầu bếp tại một nhà hàng. Anh mới đang ở cương vị bếp phó, đợi khi vị bếp trưởng nghỉ hưu mới có thể thay thế được. Tôi không giục giã anh phải thăng tiến, nhưng cũng muốn khích lệ rằng với tài năng của anh, anh hoàn toàn có thể làm bếp trưởng tại một nhà hàng khác. Anh chỉ cười bảo anh đã làm quen ở đây rồi.
Tôi thường post những bức hình gia đình lên trên mạng và nhận được rất nhiều lời khen. Họ đều nói gia đình tôi là một gia đình kiểu mẫu. Tôi không nghĩ vậy, bởi chúng tôi có rất nhiều lúc cơm không lành, canh không ngọt, chung quy lại, chúng tôi chỉ may mắn hơn những cặp vợ chồng khác là thấu hiểu nhau.
Ý nghĩ ấy có lẽ đã hơi tự mãn.
Một lần liên hoan và trở về nhà, điện thoại anh có một tin nhắn tới, số lạ: “Em đã về nhà rồi, hôm nay em rất vui. Hẹn gặp anh vào ngày mai.” Tôi không làm ồn lên mà đợi cho đến khi anh thật tỉnh mới truy hỏi. Vì tôi muốn anh đối diện với tôi một cách nghiêm túc, bình tĩnh, cũng như thành thật. Rượu có thể sẽ khiến người ta gặp ảo giác.
Nhưng anh cũng rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào tôi và nói:
- Anh đã yêu người khác rồi.
Tôi cười:
- Sao anh vẫn còn ở đây?
- Bởi vì anh thương em và con.
Tôi giật mình, nhớ lại bức mail mà người đàn ông đó gửi, có phải là anh hay không? Nhưng tôi không tiện hỏi trong lúc này, vì câu trả lời mà tôi đã gửi lại anh ta. Tôi khuyên anh ta hãy ly hôn vợ mình, đừng để cô ấy đau khổ thêm nữa.
Thật nực cười làm sao khi tôi lại khuyên một kẻ ngoại tình như vậy, bởi tôi không ở trong hoàn cảnh của người vợ nên không thể nào hiểu được nỗi đau của cô ta. Đáng ra anh ta không có quyền đề nghị, mà phải là cô vợ kia. Anh ta đã gây ra một tổn thương quá lớn, một vết rạn nứt trong hôn nhân mà dù sau này, hai người còn ở lại với nhau thì cô gái kia cũng mãi mãi không thể quên được.
Tôi là một người tư vấn thầm kín chuyện hôn nhân, nhưng tôi lại bối rối với chính cuộc hôn nhân của mình. Tôi không biết mình đang đứng ở đâu, nên làm gì với những việc mà chồng tôi vừa nói.
Chính ra, nếu tôi đề nghị ly hôn thì rất có thể con gái tôi sẽ là người khổ nhất. Nó quý bố và gần gũi bố hơn tôi. Nó thích các món ăn anh nấu. Nếu ly hôn, tôi sẽ là người nuôi con, tôi không thể để nó ở lại với anh và người phụ nữ kia được. Đúng là rất khó để buông tay.
- Nếu em có làm gì phật ý anh thì cho em xin lỗi, em sẽ sửa chữa tất cả để chúng ta có thể yên ổn sống với nhau đến già.
Tôi nắm tay anh và cầu xin: Chỉ cần anh ở lại với em và con!
Anh lắc đầu, buồn bã nói:
- Không được, anh không thể.
- Tại sao chứ?
- Anh đã không còn cảm giác với em nữa. Nếu không phải vì con, chắc chắn anh sẽ không ngồi đây.
Tôi đau đớn trong im lặng, không thể nói với anh thêm một lời nào cả.
Vì tính chất công việc nên anh đi sớm về khuya, hoá ra đó chỉ là những đêm ngoại tình của anh. Tôi cũng vì tính chất công việc mà chẳng thể nào quan tâm đến những điều đó, khiến cho hai vợ chồng càng ngày càng xa cách. Tôi biết phải làm sao với anh, với người đàn ông mà mình còn yêu thương nhưng đã không còn chút cảm giác gì với mình nữa?
Thế rồi tôi cố gắng tìm hiểu, cũng biết được người mà anh đang ngoại tình hoá ra là bếp trưởng của nhà hàng. Đó là lý do khiến anh không muốn rời đi đâu. Chỉ có một điều khiến tôi lấn cấn và thấy quá đỗi ngạc nhiên, đó là bà ấy hơn anh những mười tuổi. Bà ấy là cấp trên, nhưng cũng có thể nói là thầy của anh. Tôi xinh đẹp hơn bà ta, làm một nghề khác không có nghĩa là thấp kém hơn bà ta, trẻ đẹp hơn bà ta, tại sao anh lại rời bỏ tôi để đến bên bà ấy?
- Bởi vì anh hết yêu em rồi. - Anh trả lời ngắn gọn.
Đơn giản là vậy thôi. Với anh, tôi chỉ là một người đàn bà đã cũ, một người đàn bà không còn gây cho anh bất cứ cảm xúc yêu đương nào nữa. Tôi đau đớn nhận ra, mình đã là một kẻ thua cuộc.
Nhưng rồi tôi vẫn chọn cách làm ầm lên. Bởi tôi không phục, tôi muốn trả họ một đòn cuối trước khi tôi ra đi. Tôi đến nhà hàng của anh, vạch mặt anh và người đàn bà kia. Cuối cùng bà ta bị đuổi khỏi đó, anh cũng điêu đứng công việc.
Anh tức giận đến tìm tôi, trợn mắt lên như một kẻ xa lạ và quát:
- Cô muốn gì?
Lúc ấy tôi chỉ bình tĩnh đáp:
- Tôi muốn ly hôn.
Có một độc giả đã hỏi tôi rằng nếu cứ để chồng ngoại tình, không phải chia tài sản, mạnh ai nấy sống, con cái vẫn có cha mẹ thì có được hay không? Tôi đáp rằng nếu chị chịu được thì chắc là được. Nhưng có thấy rằng như vậy rất hèn hạ không? Tại sao đàn bà lại phải chịu đựng từng đấy nhát đâm từ một người đã coi ta là một kẻ xa lạ? Thế là cô ấy khóc trong điện thoại một giờ liền và bảo:
- Chị biết không? Đàn ông trong thiên hạ nhiều vô kể, nhưng người để ta yêu, để ta khóc, để ta đau được mấy người? Người sau lại nguội lạnh hơn người trước. Cuối cùng nhìn lại, thì chúng ta đang cố gắng vì mục đích gì?
Ngày ra toà, tôi và anh vẫn đi cùng nhau trên một chiếc xe. Chỉ là không nói chuyện rôm rả như ngày trước nữa.
Khi phiên toà kết thúc, tôi tự bắt một chiếc taxi cho mình, nhưng lúc ấy, hai hàng nước mắt đã lăn dài.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn không hỏi anh rằng: Người gửi bức mail đó cho tôi có phải là anh hay không?
Hoá ra tôi cũng chỉ như cô gái kia thôi, khi phải vứt đi một điều gì đó mình đang rất yêu thương lòng đều bất phục, đều đau đớn và đều nghĩ rằng cả đời này không thể nào nguôi ngoai.
Đau buồn vì chồng gặp tai nạn qua đời, không ngờ người phụ nữ dắt thêm đứa con nói những...
Nỗi đau này chưa xong nỗi đau khác ập đến khiến đầu óc tôi rối lên chẳng nghĩ được gì chỉ có ngồi khóc nhìn chị ta đương ở thế đắc thắng.
Nghi ngờ chồng có quỹ đen, tôi lén lút trữ của cải cho bản thân mình, nào ngờ ngày đọc...
Khi đưa tang chồng xong, đọc xong những dòng chữ đó thì mắt tôi đã nhòa đi, nước mắt chảy nhòa...
Lâm bệnh nặng, chồng xin vợ cho gặp nhân tình lần cuối, nào ngờ phản ứng của ả bồ khiến...
Song cách đây vài tháng, Thành phát hiện bị suy thận độ 4. Tình trạng sức khỏe mỗi ngày một giảm sút trông thấy. Dù một tuần chạy thận 2, 3 lần cũng chẳng thể kéo dài thời gian sống cho anh được bao nhiêu nếu bệnh viện không tìm được người hiến thận tương thích với cơ thể anh.
Gọi cả gia đình đi bắt gian, đến tới nơi mở cửa ra, tôi và bố đứng hình trước cảnh...
Kỳ thực, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của gia đình tôi không hòa hợp, thậm chí là căng thẳng.