Đến nhà người yêu bất ngờ, tôi sững sờ khi nghe tiếng gọi í ới vọng ra, càng choáng váng với bộ dạng của cô ấy
Tôi và Nhi yêu nhau qua mai mối của một người bạn. Người ấy khen Nhi hết lời, còn cho rằng Nhi là kiểu người phụ nữ của gia đình, sẵn sàng hi sinh sự nghiệp vì gia đình. Một người đúng chuẩn mà tôi yêu cầu.
Quả nhiên, ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã ưng ý vì cách nói chuyện khiêm tốn, nhã nhặn của Nhi. Nhìn cái điện thoại cũ, vỡ màn hình, tôi thắc mắc thì Nhi nói rằng muốn tiết kiệm tiền để sửa nhà cho bố mẹ. Nghe thế, tôi càng có ấn tượng sâu sắc với cô ấy hơn. Qua lần sau, tôi còn chủ động đưa Nhi đi mua một cái điện thoại mới.
Tôi cũng đưa Nhi về nhà mình chơi vài lần. Bố mẹ tôi ưng ý cô ấy lắm. Nhi không ngại xuống bếp, phụ mẹ tôi nấu nướng, trò chuyện rôm rả như đã quen thân từ lâu lắm. Cô ấy còn chủ động mua quà tặng mẹ tôi và gọi mẹ tôi bằng "mẹ". Bố mẹ tôi còn bảo tôi nhanh nhanh cưới chứ để lâu lại vuột mất.
Nhưng mấy hôm trước, khi đến nhà Nhi bất ngờ để đưa đồ mẹ tôi gửi cho cô ấy, tôi choáng váng nặng vì phát hiện ra Nhi chẳng hề hiền lành như mình nghĩ. Ngay khi đến đầu nhà, tôi đã nghe tiếng the thé vang ra: "Bà già, bà có mua xe ga có tui không? Sao tui khổ quá mà, làm con trong một cái nhà nghèo nàn thế này? Đến cái điện thoại cũng không có mà dùng. Rồi cái xe cũng không có mà đi. Tui ghét ông bà. Tui sẽ nhanh lấy chồng giàu rồi biến khỏi cái nhà này".
Tôi tắt máy, dựng xe ngoài cổng rồi đi vào. Nhìn thấy Nhi chống nạnh, gương mặt đỏ gay vì tức giận, chân đá liên tục vào cái xe dựng trước mặt mà tôi choáng. Đâu rồi cô gái ngoan hiền? Đâu rồi cô gái ăn nói lễ phép? Đâu rồi cô gái chuẩn mực gia đình mà tôi yêu thích?
Thấy tôi, Nhi vội vã lấy lại bộ dáng tươi tỉnh dù vẫn còn lúng túng. Tôi chào hỏi bố mẹ cô ấy, thầm thương cảm cho sự vất vả và bất lực của họ rồi đi về thẳng.
Mấy hôm nay, Nhi cứ nhắn tin, gọi điện suốt nhưng tôi không còn muốn tiếp tục nữa. Có cách nào để chia tay mà không phải buông lời cay đắng không nhỉ? Hay tôi nói thẳng ra chuyện mình trông thấy để cô ấy biết đường mà thay đổi cho cuộc tình sau.
Khánh kiệt kinh tế, tôi mang bán vàng cưới rồi 'ngượng chín mặt' khi ông chủ tiệm vàng nghiêm mặt...
Tôi mệt mỏi quá, không ngờ chồng vẫn chứng nào tật ấy. Bây giờ chẳng biết đào đâu ra tiền, tôi cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ nữa. Tôi nên làm gì vào lúc này đây?
Thấy chồng bỏ thang máy đi thang bộ, vợ theo dõi rồi ngỡ ngàng khi thấy đứa bé anh đón...
Tôi cũng không can thiệp vào nữa, dù sao tôi vẫn tôn trọng chồng. Thế rồi đợt này dịch, công ty của tôi cho ở nhà làm việc, tôi mới phát hiện một chuyện rất lạ.
Thấy hôm nào mẹ chồng cũng đòi ăn trứng luộc dầm nước mắm, dâu trẻ thắc mắc rồi 'bật khóc'...
Mẹ chồng em thật thà lắm, bà bảo do các con chẳng có tiền, mẹ lên thì thêm miệng ăn nên sợ bọn em tốn kém.
Coi thường chồng nghèo, vợ trẻ đòi ly hôn và tròn mắt với 12 chiếc túi đựng tiền anh giấu...
Vì vậy mọi người ạ, đã là vợ chồng, khi không thể tin tưởng và hỗ trợ nhau thì tốt nhất hãy giữ lại lòng chung thủy. Với người như vợ tôi, dù có quyết định lại 100 lần, tôi vẫn lựa chọn ly hôn.