“Tình dục chiếm 50 phần trăm thành quả của hôn nhân, chớ coi thường”. Mẹ tôi bảo thế, tôi chẳng tin.

Tuần trăng mật, tôi choáng váng với “tốc độ” yêu của chàng. Thật ra là liên tục, nhưng thời gian lại rất ngắn theo kiểu “số lượng bù chất lượng”. Tuy nhiên lúc đó tôi nghĩ, do quá hồi hộp và còn mới nên chàng không thể điều chỉnh cảm xúc của bản thân. Tôi chờ đợi sự cải thiện nơi chàng. Chàng thì luôn tỏ thái độ rất tự tin và đôi lúc còn tự khen mình “tác chiến” được nhiều và liên tục. Vì yêu chàng nên tôi không quá thất vọng. Tôi tin vào phong độ của chàng.

Ảnh minh họa

Hết tuần trăng mật là trở về cuộc sống đời thường. Chàng chăm sóc tôi còn hơn cả hồi đang yêu. Mọi thứ từ bữa ăn, giấc ngủ, quần áo, son phấn, giày dép, xe cộ, tiền bạc... chẳng thiếu thứ gì. Chỉ có điều tần suất yêu có giảm dần cả về số lượng lẫn thời lượng. Phải nói thật rằng, tôi luôn chờ đợi một lần được chàng đưa lên tới “đỉnh” nhưng vẫn chưa thấy.

Khi tôi thông báo có bầu, chàng vô cùng sung sướng và tự đặt luôn ra một “kế hoạch” kiêng “yêu” để khỏi ảnh hưởng đến em bé. Chuyện ấy vốn đã thưa thớt giờ lại càng thưa hơn. Khoảng hai tuần chàng mới “đòi yêu” một lần và lần nào cũng kết thúc nhanh. Lần nào “xong việc” chàng cũng xoa bụng vợ mà nựng con: “Thế thôi con nhé, đợi con ra đời rồi mẹ lại chiều bố”. Chàng nói cứ như thể chàng làm thế chỉ vì con, trong khi từ trước đến giờ chưa làm được gì hay hơn. Tôi vừa thất vọng lại vừa cảm thấy khó chịu với kiểu lấy cớ để lấp liếm đi cái “phong độ” dưới trung bình của chàng.

Nhiều lần tôi định tâm sự với mẹ tôi nhưng lại sợ bà nói mát mặt vì đã bảo rồi mà không nghe. Tôi ấm ức và cắn răng chịu đựng. Chính sự “thiếu thốn” về mặt sinh lý này khiến tôi trở nên hậm hực, khó chịu, cảm  thấy không hạnh phúc. Có những đêm mất ngủ vì bức xúc, tôi còn cảm thấy mình thật sự bất hạnh khi không thỏa mãn chuyện ấy.

Đến khi sinh con, tôi phải loay hoay với con nhỏ, chồng tôi lại càng có cớ để “dành thời gian” cho vợ chăm con. Có những hôm tôi cố ru con ngủ sớm để có thời gian ôm ấp chàng, thì chàng lại cố tình gây tiếng động để thằng bé thức giấc, rồi lại nói mát: “Thằng nhóc này chiếm luôn mẹ của bố rồi, chẳng làm được gì”. Thế rồi lăn ra ngủ mất.

Ảnh minh họa

Có lần tôi bức xúc nên vờ hỏi: “Em tưởng những người đàn ông thể thao nhiều sẽ rất phong độ trong chuyện ấy chứ”. Chàng đáp: “Đương nhiên rồi”. Tôi lại bảo: “Thế anh thì sao? hay là tập thể hình chưa đúng cách?”. Chàng vờ như chưa hiểu ý: “Anh tập là chuyên nghiệp nhất rồi đấy” rồi sau đó thao thao bất tuyệt về các phương pháp tăng cơ, giảm mỡ...

Tôi có nên nói thẳng với chồng về việc anh ấy rất “kém cỏi” trong “chuyện ấy” không? Hoặc nếu chồng tôi thực sự đã đến tuổi “xuống dốc” thì liệu điều tôi nói ra có khiến anh ấy cảm thấy buồn vì “lực bất tòng tâm” và mối quan hệ của chúng tôi sẽ càng tệ hơn?