Chồng lạnh lùng và vô cảm dù tôi mong được cùng anh chia sẻ, tâm sự
Tôi 31 tuổi, chồng hơn tôi 4 tuổi. Vợ chồng chúng tôi đến với nhau xuất phát từ tình cảm chân thành. Chúng tôi yêu nhau 5 năm và đã kết hôn được 7 năm, có với nhau một bé gái 6 tuổi. Tôi là người phụ nữ bình thường, không có đặc điểm gì nổi bật, khá mạnh mẽ và tự lập, công việc của tôi là nhân viên kế toán, thuộc tuýp người phụ nữ của gia đình. Chồng tôi là kỹ sư cơ khí, anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, nhưng là người tốt. Anh sống thực tế, chẳng bao giờ biết cái mà người ta gọi là lãng mạn, nhưng đối với tôi chỉ cần anh thương yêu mẹ con tôi chân thành là đủ.
Công việc của tôi bắt đầu lúc 8 giờ sáng và tan làm lúc 18h chiều, chồng hầu như ngày nào cũng tăng ca, công việc có vẻ như rất áp lực và mệt mỏi nhưng anh vẫn vui vẻ và dành một chút thời gian cho mẹ con tôi. Gần đây chúng tôi tích cóp được một ít cộng thêm việc vay mượn từ ba mẹ và anh chị em trong nhà nên xây được căn nhà rộng rãi, thoát khỏi cảnh hơn mười mấy năm ở trọ. Do anh hay tăng ca, còn tôi thì sau 18h mới về nên mẹ tôi lên trông con gái giúp.
Nửa năm trở lại đây, chồng tôi luôn về nhà trong bộ mặt “hình sự”, anh vẫn thương con gái, vẫn chuyện trò cùng con bé nhưng chẳng bao giờ nhìn vào mặt tôi, mặt anh ấy luôn thể hiện thái độ khó chịu, không nói năng, cứ lầm lầm lì lì, gặp bạn bè thì rất vui vẻ và cởi mở, (chuyện có bồ nhí bên ngoài thì tôi chắc chắn là không có). Tôi có nói chuyện với anh về vấn đề này thì anh bảo do đi làm quá mệt. Tôi hiểu công việc của anh rất cực nhưng không thể cứ vì công việc mà mang bộ mặt đó về nhà được. Tôi bảo anh nếu quá sức thì hãy nghỉ việc và tìm việc khác thoải mái hơn, tiền quan trọng thật nhưng sức khỏe anh vẫn là thứ mà tôi cần hơn, làm nhiều thì sai nhiều, làm ít sai ít, nhìn anh mệt mỏi tôi thật sự cảm thấy rất đau lòng.
Tình hình vẫn không được khả quan, anh vẫn đi làm về với bộ mặt như vậy, lạnh lùng và vô cảm, thậm chí khi anh bệnh thì tôi chăm sóc, lo lắng và hỏi han mà anh còn quát tôi. Tôi biết anh bận rộn và không có nhiều thời gian (vì anh ấy hầu như về nhà sau 20h) nên việc nhà cửa, đưa đón con cái gần như tôi đều làm hết, đến giờ tôi cũng quá mệt mỏi. Khổ thì tôi có thể chịu được nhưng cuộc sống như vậy làm sao có thể tiếp tục? Tôi cố gắng kiếm nhiều chuyện để vợ chồng có thể nói chuyện cùng nhau mà có lẽ không tác dụng.
Tôi thấy mình thật sự bất lực và bế tắc, không hiểu được chuyện gì đã và đang xảy ra nữa. Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, thấy cô đơn và lạnh lẽo ngay trong chính ngôi nhà của mình. Tôi đã nghĩ đến việc ly hôn vì vợ chồng sống chung mà như vậy thì quá áp lực và nặng nề, có thể tình cảm mà anh dành cho tôi đã không còn nên mọi cố gắng của tôi đều vô nghĩa, nhưng còn con gái tôi, con bé sẽ ra sao khi gia đình không còn trọn vẹn. Tôi thật sự rất khổ tâm, mong các bạn chia sẻ.
Đau buồn vì chồng gặp tai nạn qua đời, không ngờ người phụ nữ dắt thêm đứa con nói những...
Nỗi đau này chưa xong nỗi đau khác ập đến khiến đầu óc tôi rối lên chẳng nghĩ được gì...
Nghi ngờ chồng có quỹ đen, tôi lén lút trữ của cải cho bản thân mình, nào ngờ ngày đọc...
Khi đưa tang chồng xong, đọc xong những dòng chữ đó thì mắt tôi đã nhòa đi, nước mắt chảy...
Lâm bệnh nặng, chồng xin vợ cho gặp nhân tình lần cuối, nào ngờ phản ứng của ả bồ khiến...
Song cách đây vài tháng, Thành phát hiện bị suy thận độ 4. Tình trạng sức khỏe mỗi ngày một...
Gọi cả gia đình đi bắt gian, đến tới nơi mở cửa ra, tôi và bố đứng hình trước cảnh...
Kỳ thực, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của gia đình tôi không hòa hợp, thậm chí là...